Thứ Sáu, 09/01/2015 14:12

Chùm thơ của tác giả Nguyễn Thị Việt Hà

Cha quỳ gối ôm phù sa vào ngực /Đồng đất quê mình sau mùa lũ lúa đã lên xanh /Cánh đồng rừng rực hơi thở nồng nàn mùa gió chướng /Dòng sông cuộn mình sau tiếng búng cá tôm

NGUYỄN THỊ VIỆT HÀ

Câu chuyện của cánh đồng

Cha quỳ gối ôm phù sa vào ngực

Đồng đất quê mình sau mùa lũ lúa đã lên xanh

Cánh đồng rừng rực hơi thở nồng nàn mùa gió chướng

Dòng sông cuộn mình sau tiếng búng cá tôm

Vùng đất đen thuở sơ khai của bà Sunyrit, chàng Đam San

rạch ngực mình biến tim thành ánh sáng

Đất nở cánh đồng, rừng sinh lập cõi, rầm rập bước chân

khai hoang

Những bước chân không biết mỏi, hồn nhiên nằm lại miền trời

kể chuyện bác Ba Phi

Ăn cọng rau đồng, uống nước sông, lúa trời bời bời tốt,

tươi da thắm thịt

Câu chuyện của cánh đồng gieo lời nguyền cho đước, tràm cắm rễ

Vầng mặt trời vỡ nắng khoảng trời hồng, ngút ngàn xanh rừng biển

Không ai ngày ấy, nợ ban mai một giấc mơ

Đêm run bần bật, tiếng sông thao thức bên bồi bên lở

Đất từng tảng nứt toác lao rầm rập xuống sông

Cá tôm giật mình khóc thét, dòng nước đen bốc mùi hoá chất

từ khu công nghiệp

Giông tố đổ trên cánh đồng phân cách những ô, rãnh, vuông, đầm

Cha quỳ gối trên bờ, nước mắt mặn như đất, tôm đỏ đầu lao vào bờ

tự vẫn

Rừng thành than, những cột khói ngạo nghễ, ánh mắt trẻ con

đằm xuống

Cánh đồng đang hẹp dần, cánh diều chấp chới bay

Ngực mẹ hứng gió Cửu Long Giang che đỡ cho bầy cây non đang

bám rễ

Nhọc nhằn tiếng thở vụ mùa gặt hái mồ hôi

Thân dừa mồ côi đứng gục đầu rũ lá

Nghìn năm đôi bàn tay gân guốc chai sần

Vục nước dưới sông khoả lấp cây mạ không thành lúa

Hạt lép bay trên trời, cánh đồng không ánh sáng

Tổ tiên vùng đất đen, những linh hồn rạn đau như mặt ruộng

mùa khô

Ban mai sẵn chờ người cấy trả nợ giấc mơ

Gió đắng thu hẹp cánh đồng

Vài mươi năm nữa mùi rạ rơm có nồng hương đất?

Trẻ con bay nhảy sau mùa gặt?

Lễ hội Oóc-om-bóc trăng tràn ngả nghiêng nhận lễ vật đồng bằng?

Ngực mẹ thơm hương cốm, gối cha đẫm phù sa

Ban mai vá vết thương lan tràn mặt đất

Cửu Long Giang quẫy ngọn sóng chín rồng, ngực Đam San

ánh mặt trời không bao giờ tắt

Mùa phù sa phồn thực, cỏ cây, tôm cá lại thiên di về ngụ đất này.

Quả thị vàng vừa chín

giấc chiêm bao

Quả thị sáng nay tỏa hương thơm từ kí ức

Bà bỏm bẻm nhai trầu hàm răng hạt na lóng lánh

sơn màu nguồn cội

Con ngồi vót nan đan quạt, gom gió từ rặng tre đằng ngà

Đợi mẹ về nặng gánh mùa màng của cánh đồng xa

Mùa lạc ra hoa

Bắp trổ cờ

Con ve vừa lột xác

Trẻ làng ca hát đồng chiêm

Mùa thị chín vàng hột thóc

Bà chuốt rơm bện chổi dưới giàn thiên lý thơm bông

Con gối đầu ngủ trong hương ngực mẹ

Miền Nam không có thị

Chuyện cổ tích trẻ con cũng chẳng buồn nghe

Bà đi ra đồng Đống Mối

Mẹ đi ra đồng Đống Mối

Xa hơn trái đất này

Con men theo con đường ngát mùi thiên lý

Gặp lại quả thị vàng vừa chín giấc chiêm bao.