VNQĐ giới thiệu: Thơ Bùi Kim Anh
Xa vậy ư ta một mình tìm nơi biển lặng/ bãi có dài đâu chỉ phủ yên cát trắng/ ta một mình tìm trong con sóng/ và mặt trời từ phía tạnh mây/ Côn Đảo trong xanh nắng dọi/ bao nhiêu sóng nối về ký ức/ bao nhiêu sóng lênh đênh vọng lên tiếng gọi/ ở lòng nước sâu đá dội/ sóng hãi hùng quên đếm tháng năm rơi...
Bùi Kim Anh
Sinh năm 1948
Quê quán: Thái Bình
Hiện ở Hà Nội
Tác phẩm đã xuất bản
Viết cho mình (1995); Cỏ dại khờ (1996); Lối mưa (1999); Bán không cho gió (2005); Lời buồn trên đá (2007), Bắc lên ngọn gió mà cân (2011)
Giải thưởng:
Giải thưởng thơ báo Văn nghệ năm 1990 và 1995; Giải thưởng báo Người Hà Nội 1994; Giải thưởng Ủy ban toàn quốc liên hiệp các hội VHNTVN năm 1995 cho tập Viết cho mình; giải thưởng cuộc thi thơ lục bát báo Giáo dục và thời đại năm 1999
Bia vẫn trắng
Ai biết mộ anh ở đâu
Đường mòn xưa đã từ lâu vắng người
Núi không nói được thành lời
Rừng không giữ được dấu nơi anh nằm
Tuần nhang mẹ thắp đêm rằm
Nỗi đau lằn vết tháng năm đợi chờ
Trong lòng đất nắm xương khô
Trong lòng mẹ một nấm mồ còn xanh
Khẳng khiu cây bởi gẫy cành
Ở đâu ai biết mộ anh bây giờ
Trống không một khoảng bàn thờ
Nghĩa trang phần mộ chơ vơ không người
Bia vẫn trắng cỏ vẫn tươi
Mẹ còng lưng suốt một đời nỗi đau
Ai biết mộ anh ở đâu?
 |
Ảnh: HTO |
Tháng năm rơi
Xa vậy ư ta một mình tìm nơi biển lặng
bãi có dài đâu chỉ phủ yên cát trắng
ta một mình tìm trong con sóng
và mặt trời từ phía tạnh mây
Côn Đảo trong xanh nắng dọi
bao nhiêu sóng nối về ký ức
bao nhiêu sóng lênh đênh vọng lên tiếng gọi
ở lòng nước sâu đá dội
sóng hãi hùng quên đếm tháng năm rơi
Đá lăn xuống và người lăn xuống
hai mố cầu chất nặng xác thời gian
biển hồn nhiên vỗ nhịp
đảo hồn nhiên ngút ngát xanh trời
Những con số tưởng chi ly
những con số chỉ là ước đoán
những con số để người sau nhớ lại
linh thiêng hồn an ủi
linh thiêng hồn thoát kiếp trần ai
Mịn màng thế và trong trẻo thế
nước và cát và trời mây Côn Đảo
dấu máu xương mướt mát bóng bên đường
nghĩa trang Hàng Dương những bia mộ
không hiện lên danh tính
nghĩa trang Hàng Keo im lìm cỏ
phảng phất về tướp táp gọi gió sương
Sóng hãi hùng quên đếm tháng năm rơi
lẩm nhẩm tháng năm cây và cỏ biết làm sao đếm
chỉ một nén hương thắp giữa trời khói tỏa
một lời thơ vái cõi lặng vô hình
lời cầu xin chắp lại những cầu xin…
 |
Ảnh: HTO |
Bắc lên ngọn gió mà cân
Sớm mồng một mua hoa hồng
Không gai thời cắm chục bông cũng tàn
Ngang qua nắng biết chói chang
Giẫm hố sâu biết gian nan ngậm cười
Ta theo ngọn gió rong chơi
Mặc cho kẻ ghét nói lời chát chua
Chuồn chuồn đậu lúc giời mưa
Nắng hong khô cả giấc trưa thân gày
Ta đi giữa phố ban ngày
Che câu thơ giữa lòng tay mặc tình
Lẽ đời xa cõi tâm linh
Dở hay cũng kiếp phù sinh ngắn dài
Buông câu lục bát cho ai
Bước chân đễnh đoãng là sai mất vần
Bắc lên ngọn gió mà cân
Chữ oán thì bổng chữ ân thì chìm
Cả tin cho một đức tin
Thả câu thơ để đi tìm tứ thơ
Dữ lành cũng một cơn mơ
Dành cho ai biết phải chờ ban mai