Chùm thơ của tác giả Đặng Thành Văn
Những dãy núi như sóng biển, như răng cưa, như hàm cá sấu, như lụa mềm da thịt/ Trọc lóc cây mốc meo/ Xám như bầu trời mùa đông ủ gió/ Mắt tôi vướng vào đá, vào mây, vào hoang lạnh/ Mặt trời khuất bởi đá
Cao nguyên đá Đồng Văn
Những dãy núi như sóng biển, như răng cưa, như hàm cá sấu,
như lụa mềm da thịt
Trọc lóc cây mốc meo
Xám như bầu trời mùa đông ủ gió
Mắt tôi vướng vào đá, vào mây, vào hoang lạnh
Mặt trời khuất bởi đá
Thiên đường thoát xác lộ ra
Mở ra con đường, khép lại, mở ra...
Thăm thẳm sông Nho Quế như con rắn khổng lồ màu sa khoáng
trườn đi
Ruộng bậc thang dưới chân mắt hút tầm màu nước sáng lên như bạc
Lấp lánh lấp lánh
Những tuyệt nữ bỏ quên cặp vú như những hành tinh xa xôi
Sóng đôi sóng đôi
Vú đôi
Dòng sữa chảy đến bây giờ
Tôi ngửa mặt uống ngụm đầy
Mây phả vào mát lạnh
Lạc về triệu triệu năm ánh sáng
Đo bằng vận tốc tia laser
Khủng long săn mồi
Con bò cạp đi bằng hai chân
Con nhện nuốt trong bụng một con trâu sừng còn chưa
tiêu hóa xong
Hóa thạch trên vách đá
Con cá lớn hơn cá ở bất cứ đại dương nào dương vây nói về thời
mới hình thành trái đất
Đảo ở chỗ này, biển ngập ở chỗ kia
Rong tảo bám đầy vách đá
Miết ngón tay mịn màng xác đá
Cao nguyên tạc hồn
Trong thớ đá
Đồng Văn.

Sông Cái
Chảy vào đời tôi Sông Cái quẫy ùm ùm những đêm trăng hạ
Sải tay con trai, con gái cuộn nước vào lòng
Sông lênh láng ánh trăng, tiếng pháo nước vỡ ra tung tóe
Ré lên tiếng cười, bọn con gái bị bọn con trai té nước
Lục bình trôi không trở lại
Không trở lại hoa lục bình tím tái
Biển ở rất gần nghe rõ tiếng sóng xa
Không trở lại bạn tôi - những đứa con trai
Đứa nằm lại nơi tít mù Năm Căn, Cà Mau, Tây Ninh, Sông Bé,
Ban Mê…
Đứa Trường Sơn sốt rét, bom vùi
Đứa Hoàng Sa, Trường Sa tan vào biển cả
Biển đã mặn rồi giờ lại mặn thêm
Không trở lại bạn tôi, nhưng tiếng cười tuổi thơ thì ở lại
Những hàm răng nõn trai tơ, gái tơ cắn vào miếng khế chua
nước miếng vọt trào
Mấy mùa rồi, mấy mươi năm rồi chúng nó không trở lại
Sông Cái nuốt vào lòng nỗi nhớ
Quẫy thùm thùm như ma trơi như người đánh dậm
Tối tối đêm trăng như có hàng trăm cánh tay huơ lên sải nước,
tiếng cười vỡ ra, trăng tung tóe ròng ròng ánh bạc
Nhưng chiều nay hoa lục bình trở lại
Tím tái dòng sông
Tím tái người bạn gái guộc gầy góa chồng trong chiến tranh
Ba mươi năm, năm mươi năm qua rồi bạn tôi
Chúng nó không về, chỉ ảnh hình, tiếng cười, giọng nói là về
Chỉ ánh trăng vỗ vào Sông Cái rớt ròng ròng trên cánh tay
sải nước con trai, con gái là về
Sông Cái ôm vào lòng tuổi thơ chúng tôi trong tiếng nấc
nghẹn ngào ra biển.