Thứ Sáu, 16/10/2020 16:38

Chùm thơ của tác giả Nguyễn Minh Khiêm

Cuối mùa mưa trở lại sông Lò/ Dòng sông nhỏ chưa qua mùa lũ/ Vẫn những đêm thình lình con nước đổ/ Vẫn những chiều đầu núi đóng cơn mây...

Trở lại sông Lò

Cuối mùa mưa trở lại sông Lò
Dòng sông nhỏ chưa qua mùa lũ
Vẫn những đêm thình lình con nước đổ
Vẫn những chiều đầu núi đóng cơn mây

Mái lều con trú nắng dưới lùm cây
Hầm đánh mìn giấu mình trong vách đá
Tiếng chim đến như chắt từ kẽ lá
Hoa bìm bìm nở tím suốt bờ sông

Phía rừng Lào vọng dội điệu lăm vông
Đêm khua luống gái trai về vui hội
Hoa bìm tím kí ức nghiêng vách núi
Thuyền độc mộc khuya vượt lũ tròng trành

Nắng lửa gió lào đá khét khô hanh
Ngọn rau dớn cứ nhường nhau trên bát
Quả khế quả chanh dịu đi cơn khát
Bát canh chua thêm sức vượt đèo

Miếng cơm gùi qua vách đá cheo leo
Chân tóe máu, mồ hôi bết tóc
Cơn sốt giật hất văng qua triền dốc
Kí ninh vàng chạt ám đáy ba lô

Tiếng tắc kè thưa báo trước mùa khô
Dòng sông nhỏ vẫn bất ngờ dữ dội
Câu thơ vắt nửa mình qua biên giới
Lính vượt ngầm không đợi trăng lên.




Khúc ru Đồng Lộc

Xin ru các chị một câu
Bằng hương bồ kết, bằng màu trăng quê
Chim sau bom đạn đã về
Rừng sau bom đạn bốn bề thông reo
Tuổi xuân lộc biếc tình yêu
Thành muôn ngọn gió cho diều vút bay
Tóc xanh bết đạn bom cày
Thành ăm ắp lúa, thành đầy sắc hoa
Mắt dào dạt sóng sông La
Bao nhiêu dữ dội nõn nà sinh sôi
Bao nhiêu tiếng nổ xé trời
Ngọt về câu ví trên môi trăng rằm
Bao nhiêu ngột ngạt dưới hầm
Mùa xuân thành lá cỏ cầm trao nhau
Bao nhiêu thương tật đớn đau
Têm thành trái ngọt dâng trầu mẹ xơi
Bao nhiêu sức tuổi hai mươi
Thành sim mua tặng vùng đồi thanh tân

Xin ru bằng tiếng chuông ngân
Các chị ngồi hát một lần thảnh thơi
Một lần rực rỡ áo phơi
Không lo bom nổ xé trời tóc bay
Một lần nón trắng cầm tay
Đi trong lễ hội bướm say ngợp lòng
Một lần gặt lúa trên đồng
Tiếng cười vang cả thôn trong xóm ngoài
Một lần nâng cánh hoa tươi
Dưới trăng mười sáu trao người mình thương
Xe hoa lộng lẫy cung đường
Lính về từ mọi chiến trường đưa dâu
Lại thì thụp đấm lưng nhau
Lại như nắc nẻ cười sau cái nhìn
Hạt rụng xuống bật chồi lên
Cái cây cái lá đọc tên tuổi mình
Cơm không phải ủ để dành
Mẹ không phải níu gãy cành gọi con

Xin ru bằng củ ấu tròn
Ngã Ba Đồng Lộc trăng non gọi rằm
Tuổi tên các chị thành trầm
Cho non nước mãi nghìn năm màu cờ
Thanh tân ngọn gió non tơ
Hoa trinh nữ hát sau giờ bom rung
Trường Sơn xanh mướt màu thông
Lược gương bồ kết về chung mái nhà
Mấy lần mây trắng thành bà
Các chị mãi mãi vẫn là thanh niên
Giở trang nhật kí ra xem
Mười sao Trinh Nữ sáng trên bầu trời
Long lanh cái thuở ngủ ngồi
Lá ngụy trang hát cả nơi giường nằm
Mảnh bom bỏng ngón tay cầm
Đến khi chợp mắt thành tằm nhả tơ
Cung đường đã dệt thành thơ
Hồng Lam, Linh Cảm… ngẩn ngơ thuở nào
Hân hoan những chuyến xe vào
Tưng bừng nhộn nhịp vẫy chào xe ra
Mười chị vẫn ở Ngã Ba
Như thời cả nước lao ra chiến trường
Cuốc cào đỡ nhớ cung đường
Cái kim sợi chỉ đỡ thương nhớ nhà
Hỡi ai tới đặt vòng hoa
Xin đừng viết chữ vắt qua mặt người
Các chị biết họ tên rồi
Không đền ơn được cả đời ăn năn
Còn bận lắng tiếng xe lăn
Làm sao nhớ hết bước chân mà tìm?

Tôi về xin một quả sim
Nghe lại nhịp đập trái tim cung đường
Câu thơ thắp một nén hương
Ngã Ba Đồng Lộc thỉnh chuông nguyện hồn.


Người lính
Kính tặng anh Lê Quang Chọn


Tưởng rằng kết thúc chiến tranh
Hạnh phúc sống giữa gia đình... như mơ
Nào hay hơn sóng xô bờ
Bão không có gió... xác xơ cây tàn
Mình anh thành một binh đoàn
Lặng im tháo gỡ trăm ngàn nỗi đau
Cái thì chìm dưới thẳm sâu
Cái thì thả nổi trong câu bông đùa
Cái thì như súng cướp cò
Cái như bộc phá bất ngờ chuyển rung
Cứ huơ hoác, cứ rỗng không
Chạm đâu cũng ngỡ chạm thùng thuốc bom
Thương con chất độc da cam
Vợ quần quật suốt cả năm không cười
Mong được hàng xóm đến chơi
Lại sợ than lửa trong lời bùng lên
Gói quà cũng vọng sấm rền
Bên giường mà giống ở bên chiến hào
Khẽ nghe ú ớ lao vào
Khẽ nghe đập chiếu là bao vấn đề
Từ khi ở chiến trường về
Anh như người lính chưa hề ra quân
Mình anh thành một binh đoàn
Lặng im tháo gỡ trăm ngàn nỗi đau!