Thứ Bảy, 16/05/2020 09:54

Chùm thơ của tác giả Nguyễn Thị Thùy Linh

Nơi cánh hoa tụ nhiều nước mắt/ Ai hay bóng sương đang khẽ rung nhịp đàn/ Gió luồn qua ngón thon nức nở/  Hỏi sớm mai sao mùa xuân dĩ vãng/ Đang hiện hữu ngập tràn bao giọng nói, mùi hương

NGUYỄN THỊ THÙY LINH
Gảy đàn bên vườn hồng

Nơi cánh hoa tụ nhiều nước mắt
Ai hay bóng sương đang khẽ rung nhịp đàn
Gió luồn qua ngón thon nức nở
Hỏi sớm mai sao mùa xuân dĩ vãng
Đang hiện hữu ngập tràn bao giọng nói, mùi hương
Lấy gì che đi, lấy gì quên mất
Khi bầu trời kéo mặt đất mãi theo

Gảy lên, gảy lên, dây đàn căng
Quá hiện vị lai luân hồi từng khúc lặp
Chốn gặp gỡ là nơi xa cách
Những nẻo đường ta vội vã trôi lăn
Soi mình vào mặt gương quá khứ
Thanh đàn ào ạt như mưa tuôn trước ngực
Chiếc lá vừa rơi rách một cuống tim

Phải nương trú sao khi nơi nào cũng phân thân hình bóng ta
Móng tay bấm xuống cung đàn đau thịt da tiền kiếp
Ứa lệ hoa hồng
Lệ đỏ hương thơm chưng cất

Không còn những người nông phu ngắt hoa buổi sớm
Hoa bay hết rồi, cánh rã nước
Hương tan hết rồi, đất nhớ thương
Ai ngồi gảy đàn như một bóng sương.

Linh hoa

Rồi ta sẽ thản nhiên với từng cơn mất ngủ như bông hoa
vẫn nở to trên bậu cửa mỗi đêm
Hay gương mặt ai tím ngắt thở đều một mùi hương thôi miên
Gió xuân quá ấm, ta chui ra khỏi mảnh chăn ngũ sắc
Chợt rũ lên hơi ẩm những mùa qua
Ta ngắm mình bông hoa màu hồng nhạt đương lột xác yếu ớt
Đám mây nặng trịch trên nóc màn, chưa tan thành nước.

Ngõ vào nhà nữ sĩ


Chất đầy những chiếc lồng
Lồng đan thiếu sáng
Méo mó những xác chim báo trước
Tiếng người đời huyên náo chia bôi

Chỉ có bồ câu mãi lặng im
Làm sứ giả hòa bình trong lồng vàng, lồng sắt
Đôi chân bị trói chặt
Bồ câu đang ngủ
Bồ câu đang chảy máu
Bồ câu uống nước đục
Bồ câu bị dỡ áo, cánh
Bồ câu đang mất đi cái mỏ
Bồ câu hai mắt bị chọc mù
Bồ câu rụng xuống như mưa đá
Bồ câu bay lên như tuyết bông
Trong biển nước sôi
Than hồng chầm chậm

Tôi trộm vía thành loài bồ câu run rẩy
Dò dẫm men theo con đường
Một màu pha sáng tối
Mưa đặc như màu tiết bồ câu
Sôi trên khóm thủy tiên màu nhạt
Hoa nở ra như ngón tay xòe bị đứt

Người ca nữ khẽ mở ô cửa dãy nhà cuối
Hé nửa khuôn mặt bồ câu ngập ngừng
Vuốt một lượt đàn
Lông vũ bay chậm như ngưng mãi vào khoảng không cô tịch
Ô kìa, con chim tắt tiếng, hoa nở miếu hoang, trâu già ruộng cạn
Ừ mà, bèo dạt thì mây trôi, mây tở thì sao rơi,
sao chiếu phận đời...