Chủ Nhật, 26/03/2017 00:51

Chùm thơ của tác giả Từ Quốc Hoài

Những con còng mang biển đi đâu/ trên đôi càng lửa?/ anh mang tình yêu bụi bặm của phố phường/ thanh lọc trong gió biển/ Đêm Cần Giờ ám ảnh/ rì rào bạt ngàn rừng đước đen thẳm
Sinh quyển
 
Những con còng mang biển đi đâu
trên đôi càng lửa?
anh mang tình yêu bụi bặm của phố phường
thanh lọc trong gió biển
 
Đêm Cần Giờ ám ảnh
rì rào bạt ngàn rừng đước đen thẳm
không ai hiểu nổi
chuyện của gió nói với lá cây
hay chuyện của những đôi môi thì thầm
 
Chiếc ca nô rạch sóng lân tinh
như nỗi nhớ bươn bả chạy trong rừng đước
bùn đen, nước đen, gió đen
vây quanh bóng những người lính im lìm trầm mình
họ khắc khoải 5 năm, 10 năm, 20 năm
câu chuyện được viết lại về họ
đúng như họ đã sống
như họ đã chết
 
Bầu trời Cần Giờ ken đặc lá đước
hoàng hôn chậm rãi kéo đêm về
dưới những lán nhỏ giữa chiến khu xưa
những người lính giải phóng còn đang làm nhiệm vụ
họ không để ý tới khách
lũ cá sấu háu đói quẩn bên chân
cả đám khỉ thả đuôi dài trong bóng tối
họ đã chết
vùi thây trong bùn
yên nghỉ trong lòng đất
họ chỉ còn sống trong những biểu tượng
được tái sinh từ bàn tay người nghệ sĩ
 
Họ chẳng đợi gì ở các quan tham
luôn vấy bẩn chiếc ghế quyền lực
nhưng họ đau đáu chờ
hơi thở đầm ấm
có thể làm tan chảy con tim    
 
Ngọn gió từ khu sinh quyển Cần Giờ ngút ngát
ào ào như sóng biển
tràn vào thành phố
hào phóng
với cỏ cây giàu nghèo thân sơ
thời ngập mặn
rừng đước ngùn ngụt xanh
con người vẫn tìm ra
đường tới những mùa tái sinh ngoạn mục

 bien

Cỏ
 
Mùa ngoảnh mặt
sau những chiếc lá đổi màu
anh tìm kiếm gì ở ngày hôm qua?
những đứa con của mặt trời
đang tìm về cội nguồn
 
Sau tầm tã cơn mưa
mây mỏng và nõn
cỏ vừa nhú trên đồi
như thể phụ lục của một pho sách mới.

 tuong vi do


Khu vườn kí ức
 
Thằng bé mở tròn mắt nhìn anh
khi lần đầu anh nhận ra nó 
 
Mỗi sáng
tấm gương lại mang nó tới gặp anh
 
Tấm gương đã biến thằng bé thành ông lão
như một phép thuật
 
Mỗi sáng anh lại bắt gặp khu vườn kí ức
nơi tấm gương trong
vẫn còn nguyên
những chiếc lá ngả vàng hoặc khô
những bông hoa tươi thoảng hơi gió
dưới lớp lớp lá rụng
là ngày tháng xếp lên nhau loang lổ bóng tối
những trò dại dột trẻ con hãy còn lưu lại vết mờ
còn cả cái cười trai tráng
anh bắt gặp
khuôn mặt ngày hôm qua
không cách gì níu lại
 
Bức chân dung con người không ngừng bồi đắp và cọ rửa             
trên dòng sông thời gian
 
Lấp lánh đâu đó trong khu vườn kí ức    
là hàng nghìn cặp mắt
anh nhận ra bậc thánh nhân lẫn gã vô lương
cặp song sinh
như một ẩn ý
để bức tranh hạnh phúc của con người thêm cao giá.