Thứ Hai, 11/04/2022 00:02

Chùm thơ dự thi của tác giả Trang Thanh

Một cái dằm trong tim đang thở/ đau buốt hai vai/ một cụm mây qua sông/ chìm nổi giấc mộng dài...

Thơ viết cho người ở phía bóng tối
 
Tôi gặp một người đi ngược gió
bảo với tôi rằng họ đi chăn mây
tôi muốn hỏi trời cao về những kiếp đọa đày
người chỉ cho tôi mái đầu xanh những vành tang trắng
 
Người hỏi tôi sao im và rồi người lặng thinh
tôi độc thoại tôi độc thoại tôi độc thoại
trong mây trắng dối lừa trong mưa sương run rẩy
người vẫy gọi và rồi bỏ rơi tôi
lời cứ lời dâng lời
lòng tê nguội như sắt miếng
có hay không lửa tam muội lửa tam muội
tôi kiếm tìm và tôi bối rối
những đóa phù dung thảng thốt đổi màu
nào thoát được kiếp mình ngắn ngủi
ôi lửa tam muội lửa tam muội
ai đã xé ngực gầy cắp lửa phù dung?
 
Có thể nào sống lại những cánh đồng?
tôi mơ bầy sẻ nâu hạ huyệt mộ mình trên mây trắng.
 
Khúc hi vọng hát trên nỗi tuyệt vọng
 
Nàng lặng lẽ làm tất cả để yêu thương và được thương yêu
nhưng chiều nay, có gì đó khác thường
nàng căn vặn chiếc lá muốn rời khỏi cây bàng cổ thụ
đã muốn chia lìa sao
khi nàng còn viết thơ tình cho người đang yêu?
 
Chẳng có gì mới hơn hay cũ hơn hành trình của một đời cây
chẳng có gì khác lạ nếu tóc nàng cứ mỗi ngày lại rụng
nhưng hôm nay thì khác
điều không cũ không mới bỗng trở nên hệ trọng
nơi này hoang vu như một nghĩa địa vừa mới được di dời
 
Có cách gì giữ anh lại được không?
có cách gì để hố đất kia chối bỏ người cha của con nàng bé bỏng?
 
Chiếc lá bàng vẫn đang rung lên như vừa bay vừa hát
nó đã dạo chơi ở một thế giới khác
 
Nàng cũng đã già nua lỗ chỗ bệnh tật
cả một bầu gió vây lấy nàng
những ngọn gió tráo trở đã mang về cả giàn tên độc
để nhắm đích nàng
giữa lúc nàng cố gắng hát lên một khúc hi vọng.
 
Cái dằm
Tặng nhà văn Nguyễn Bình Phương, nhân đọc Mình và Họ
 
Một cái dằm trong tim đang thở
đau buốt hai vai
một cụm mây qua sông
chìm nổi giấc mộng dài
bên kia hay bên này
chung một vầng trăng
con hùm xám đang nằm nghe đất lở
liệu cái đỉnh núi ấy
chỉ ở trong tiểu thuyết
còn bây giờ
mưa dầm rét đến
mình sắp ăn đến những chữ cuối cùng
trong đám những cô gái Lô Lô đẹp như trăng đại ngàn
thổ cẩm thùa hoa chập chờn chữ lửa
có một gương mặt bỗng chuyển màu than củi
khi cái dằm được gắp ra
trái tim bốc khói.