Thứ Sáu, 03/12/2021 11:58

Chùm thơ dự thi của tác giả Vi Thùy Linh

Sao đơn giản nhìn màu bằng mắt/ Màu còn cần được nghe/ Cùng bốn mùa tự nhiên, có nhiều mùa để nhớ/ Những mùa nương theo thời tiết...

Mùa thu xanh

Ai cũng sẽ nói ngay: sắc mùa thu là vàng
Mùa của lá chuyển màu vàng, cam, đỏ
Mùa dịu mát, để nguôi bao hỗn nộ
Giữa trần gian còn miên man nẻo thơ

Sao đơn giản nhìn màu bằng mắt
Màu còn cần được nghe
Cùng bốn mùa tự nhiên, có nhiều mùa để nhớ
Những mùa nương theo thời tiết

Nhưng đang một “mùa” kinh hoàng, đáng ghét
Mùa dịch Corona đè, kéo, nuốt của chúng ta thời gian, sức lực
Cướp mạng nửa tỉ người, vẫn chưa đến hồi mãn cuộc
Một đại dịch tàn khốc chưa từng
Cuối tuần cũng như ngày thường
Cứ quẩn quanh trong những bức tường - lá chắn
Ngày dài đêm ngắn... năm 2021 sắp vụt qua đằng đẵng
Vẫn muốn tin thu xanh non

Chẳng phải chỉ xanh mới là khởi phát
Vàng đánh dấu mùa khai trường toàn cầu
Năm học 2021- 2022 không mở đầu náo nức tưng bừng,
chỉ là lễ khai giảng ngắn online - nối luôn tháng chín
Một hiện thực chưa bao giờ có trong đời nhiều thế hệ người
Một mở đầu khó nhọc cho cả giáo viên lẫn học trò lớn, nhỏ
Trực tuyến, không bao giờ bằng trực tiếp - dù lựa chọn xu hướng
bắt buộc
Không thể “bình thường” khi Quốc khánh không nhân dân ra
đường rợp màu cờ đỏ
Chỉ những hàng cây cùng cờ vẫy gió
Và những bầy chim thoát sợ hãi, giật mình

Mùa thu “đặc biệt” này, xin chỉ một lần
Những thành phố chia bản đồ xanh, cam, đỏ
Mùa thu thương người mà cũng chậm chuyển sắc lá
theo đặc trưng quy luật
Mong mỏi an lành khi thấy biển đề chữ “Vùng xanh”!
Thu khát xanh, mua gì cũng chọn xanh
Chuối vàng chờ lá sen ôm cốm
Không cốm tươi thì mua nhiều kem cốm
Mỗi ngày cả nhà đều tráng miệng vị thu

Người với người buộc phải xa nhau
Đến hít thở cũng phải dè phải lựa
Mà vẫn được ngắm con cười
Thu biếc trong mắt xanh ngời ngợi...


Nhà gương

Rồi hôm nào mẹ sẽ dẫn các con đến công viên Lênin
Tập trượt patin, vào nhà gương để cười cho thỏa
Gần ba mươi năm kể từ lần theo ông ngoại đến đây
Nay mẹ đã có hai con, tóc bạc lâu không nhuộm

Con không hình dung qua miêu tả được đâu
Mê cung với những tấm gương to kín tường, cho người soi thấy
những bộ mặt biến dạng vừa buồn cười vừa đáng sợ
Dễ lạc, đau điếng vì va đập trong ảo ảnh, khi để gương
“dẫn dắt” mình

Ai trên đời cũng thầm ước gương thần
Thứ gương không nhất nhất cần trung thực
Nó cho người soi chân dung muốn gặp
Dù chẳng cứ nói lên: Ai đẹp nhất thế gian này?

Khi nào công viên mở lại, mẹ sẽ cùng con trải nghiệm nhà gương
Loài người cần cười nhiều hơn, và thích nghe nói dối
Họ không nhận ra: Chính ngôi nhà đang sống là nhà cười sáng - tối
Mỗi đồ vật đều biết rõ chủ nhân hơn người ta nhớ lai lịch mọi thứ
quanh mình.