Những giọt mồ hôi thấm trên đồng lúa quyện cùng kí ức tuổi thơ và vẻ đẹp bình dị của quê hương xứ Nghệ. (Thực hiện: Long Hồ)
Mùa gặt về, xứ Nghệ như khoác lên mình tấm áo vàng óng ả, nơi hương lúa quyện cùng mùi rơm mới gợi nhắc bao kỉ niệm tuổi thơ. Trên những cánh đồng bát ngát, từng giọt mồ hôi mặn chát đã nuôi dưỡng tuổi thơ của bao đứa trẻ, lớn lên từ hạt cơm dẻo thơm, từ sân phơi nắng gắt, từ tiếng cười rộn rã giữa những bó rơm vàng. Với những người xa quê, trở lại vào mùa gặt chính là trở về với kí ức ngọt ngào, sống lại cảm giác yên bình giữa đồng lúa chín, để thấy lòng lắng lại trong niềm tự hào và thương nhớ. Mùa vàng xứ Nghệ không chỉ là bức tranh lao động hối hả, mà còn là hơi thở của quê hương, là nơi lưu giữ tuổi thơ và tình đất tình người bền chặt theo tháng năm.
Cánh đồng vàng trải dài như tấm thảm đa sắc mở ra mùa gặt đầy hối hả mà yên bình nơi xứ Nghệ.
Tiếng máy gặt xen lẫn tiếng cười nói tạo nên bản nhạc đồng quê rộn rã mùa vàng.
Bàn tay cha rám nắng ôm chặt những bó lúa trĩu hạt.
Mồ hôi mẹ thấm ướt lưng áo nhưng nụ cười vẫn sáng giữa trời nắng gắt.
Một vụ mùa bội thu, sự vất vả hoà vào hạt thóc trong nắng gió miền Trung.
Bàn tay chai sạn siết chặt lưỡi liềm, nhịp gặt thủ công vẫn vang lên đều đặn.
Những bờ vai cúi xuống, từng nhát liềm khắc vào kí ức về mùa gặt xưa.
Tuổi thơ quê gắn với tiếng “xoẹt” của lưỡi liềm, với mùi rơm mới vương trên tóc mẹ sau mỗi ngày gặt.
Âm thanh tuốt lúa, tiếng hạt thóc rơi lách tách, như khúc nhạc quê hương in sâu trong kí ức.
Chiều buông trên đồng, mùi khói rơm cay mắt, gợi bao nỗi nhọc nhằn mà thân thương của người nông dân.
Khói đốt đồng bảng lảng trong gió chiều, phảng phất kí ức quen thuộc của bao thế hệ.
Đôi bàn tay gầy guộc vẫn đều đặn gom rơm, như gom cả tuổi đời gắn bó với ruộng đồng.
Hình
ảnh khó phai trong tâm trí những người con xa quê.
Mùi thơm lúa mới quyện trong gió, mang hồn quê theo bước chân những người trở về.
Cánh đồng lúa bạt ngàn nghiêng mình trong gió, soi bóng bên đầm sen thơm ngát, một bức tranh đồng quê vừa bình dị vừa diệu kì.
Khi mùa gặt dần khép lại, trên cánh đồng chỉ còn vương lại màu rơm rạ và mùi khói đốt đồng bảng lảng trong chiều, lòng người xa quê chợt nghẹn ngào. Những hình ảnh tưởng chừng bình dị ấy lại hóa thành kí ức thiêng liêng, nuôi dưỡng bao thế hệ lớn lên từ hạt lúa quê nhà. Mùa vàng đi qua, nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng mãi, đó là niềm tự hào về quê hương, là nỗi nhớ da diết níu chân những người con xứ Nghệ mỗi khi nghĩ về đất mẹ.Tổ chức trang: VŨ THÀNH DUY
Thực hiện: LONG HỒ