Chủ Nhật, 03/08/2025 10:15

Thơ của Đặng Bá Khanh

Danh đồng đội, có ai hay/ Chắc chỉ đá biết mộ này tên ai

Đá Vị Xuyên

Áp mình vào đá Vị Xuyên
Bao nhiêu dáng đá tật nguyền còn đây
Vết thương như vẫn găm dày
Sẹo chai trên đá, trên cây chất chồng

Một thời đất nổi cơn giông
Vòng tay đá đã gắng gồng chở che
Pháo dồn đuổi giặc lũng khe
Dang tay đá đỡ cho bè bạn tôi

Mấy lần đá hóa thành vôi
Bao nhiêu đồng đội pháo nhồi lửa nung
Đắp lên cho bớt lạnh lùng
Người và đá lại nằm chung chốn này

Danh đồng đội, có ai hay
Chắc chỉ đá biết mộ này tên ai
Vết đau trên đá đã dài
Nỗi đau mẹ cứ dẳng dai một đời

Hình như đá cũng lệ rơi
Cũng xa xót, cũng đầy vơi nỗi niềm
Tự ru mình giữa Vị Xuyên
Để cho sắc lửa mộc miên thắm rừng

Chạm đâu cũng thấy rưng rưng
Hình như đá cũng ngập ngừng dạ, thưa…

Căn hầm chốt

Găm vào mỏm núi biên cương
Căn hầm chốt giữa gió sương dập dềnh
Quay ngang chạm đá chênh vênh
Ngẩng lên băng giá bập bềnh giăng vây

Suối khô ngọn cỏ cũng gầy
Chắt chiu từng giọt cho cây, cho người
Khát thèm cả ngọn rau tươi
Bát canh gạo sấy nụ cười nhén nhom

Bên kia con mắt ngó nhòm
Lạnh lùng họng súng, pháo bom rập rình
Căn hầm chốt vẫn đóng đinh
Dẫu qua bao trận lửa binh xới cày

Nóc hầm đã mấy lần thay
Máu loang áo cỏ, mắt cay mấy hàng
Tiến quân ca vẫn vọng vang
Lá cờ Tổ quốc hiên ngang địa đầu

Hạt mầm nảy vách hào sâu
Tiếng chim bất chợt rót đâu rất gần
Câu thơ bạn viết vọng ngân
Cơn mê thấy tiếng bước chân mẹ tìm

Một thời bỏng cháy con tim
Căn hầm chốt vẫn nổi chìm trong tôi.