Những ngày bỏ xứ mà đi/ giọng đàn bò rống vàng lên nỗi nhớ
Những chiếc lồng đèn ở Hội An
Những chiếc lồng đèn ở phố cổ
đôi khi sắc màu lang thang cuộc bộ hành lữ khách
đôi khi đêm và tôi sóng sông Hoài triền miên nỗi nhớ
nụ hôn lạc giữa dòng người tấp nập
mái chèo hoa đăng
người dắt ta đi ăn những chén chè đêm chỉ còn trong tiềm thức
giọt nước mắt chùa Cầu
đôi khi thèm như những gã đàn ông ngoài kia
lèm bèm cuộc rượu tàn và giọng hát lên men chẳng rõ
mơ hồ cơn say của một đêm có em trở về
trong gian nhà cũ chiếc lồng đèn vàng đỏ
rót lửa tình nhân
Những chiếc lồng đèn ở phố cổ
lấp lánh tường rêu lợp đầy hoa giấy
người quay gót trong một đêm lộng nguyệt
thổn thức tiếng đàn ghi ta ngõ vắng
ta chờ ai trăng tan?
những đường Trần Phú, Lê Lợi, Nguyễn Thị Minh Khai…
bồng bềnh gánh hàng của má gánh hàng của nội
miếng trầu tóm tém ngõ đêm
Những chiếc lồng đèn ở phố cổ
đôi khi ngượng ngùng nụ hôn Tây phương
đôi khi le lói sáng vòng ôm thật chặt
Những chiếc lồng đèn ở phố cổ
đôi khi chẳng chịu nổi
những cơn gió trái mùa…
Ngược dòng Phú Ninh
Tôi nhớ có ngày nào
về Chiên Đàn nghe mùa tháp hoang vu
Tam An nắng rót chiều cổ tích
trầm mặc một Chăm Pa
Những ngày bỏ xứ mà đi
giọng đàn bò rống vàng lên nỗi nhớ
những chiều xanh mê muội mắt hồ Phú Ninh
em cỏ lau hoang dại mà tôi thành thi sĩ
thả một câu thơ sang sông…
Từng nhát rìu phăm vào đất đá đã thoáng mùi thịt da xứ sở
nồng nàn tiếng hát ai trôi đêm Đá Ngựa hoang vu
những điếu thuốc lập bập môi khô người phu vàng và lời thề kho báu
đào mãi mà lạc một thanh xuân
Quê hương ơi!
những người đi chưa về
những người về chưa đi
Bồng Miêu hai mươi năm còn nghe đá thức
Thác Trắng - Hầm Hô
chảy mãi một phận người…