Chủ Nhật, 11/10/2020 06:56

Thơ của Kiều Trang và Lê Thanh Bình

Làng nghèo đất bạc đãi hoa/ Bao nhiêu nhan sắc cũng nhòa vào đêm/ Cha ngồi trải chiếu bên thềm/ Đếm sao, đong gió để quên phận mình...

KIỀU TRANG
Bây giờ mẹ vẫn

Bây giờ mẹ vẫn đi về
Ở nơi con lỡ buông thề sẽ xa

Làng nghèo đất bạc đãi hoa
Bao nhiêu nhan sắc cũng nhòa vào đêm

Cha ngồi trải chiếu bên thềm
Đếm sao, đong gió để quên phận mình

Mẹ trở dậy trước bình minh
Lần trong bóng tối một mình sang sông

Làng nghèo vắng cả ruộng đồng
Mẹ vẫn vun trồng trên sóng nước quê

Đò nghiêng sớm tối đi về
Kiêu sa lặn xuống nón mê tròng trành

Con mượn danh nghĩa học hành
Né sông, né dáng mong manh mẹ chèo

Bây giờ làng đã hết nghèo
Sông xưa mải miết uốn theo nhịp cầu

Con thương trăm nỗi đẩu đâu
Mà chưa thấu hết nông sâu phận người

Bây giờ mẹ vẫn ngóng vời
Nơi ngày con lặng lẽ rời chân đi.

 



LÊ THANH BÌNH
Cúc cu

Sải cánh trải dài suốt thời xa vắng
Những con cu gáy về đậu trong tâm tưởng của ta
Trổ thanh âm lên khu vườn đầy nắng
Giữa muôn tán cây xanh
Những chiếc lá biến thành tai nghe nhạc

Tiếng cúc cu chầm chậm
Nhưng thấm tới vô biên...
Như thể tất cả quanh ta
Cùng cất lên giai điệu tâm hồn

Cúc cu
Cúc cu
Ta trở vào nhà ngực mang đầy tiếng cúc cu
Cùng thanh điệu yên bình hiếm hoi, xanh lên mơn mởn
Gọi về một thuở ấu thơ

Cúc cu
Cúc cu
Tiếng chim âm ỉ xoáy dư âm thành nỗi cồn cào
Giữa đêm trăng vằng vặc
Có người đặt bẫy
Có người mài gươm
Có người giương súng
Đừng nhắm vào tiếng chim sâu đậm phía hồn ta.