Thứ Hai, 03/03/2025 10:07

Thơ của Nguyễn Việt Chiến

Trên đỉnh đồi A1 có đám mây phượng vĩ/ Nghiêng xuống sắc hoa đỏ chói/ Như máu những người lính năm xưa

Màu mây đỏ trên đỉnh đồi A1

Lịch sử vĩnh hằng ở đây là những ngọn đồi
Nơi mấy ngàn anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống

Nơi đây không có chỗ cho sự sợ hãi
Nên cả ngàn cân bộc phá được bí mật đưa sâu vào lòng đồi
Giật nổ tung tám mươi năm thực dân đô hộ núi sông này

Nơi đây
Không có chỗ cho sự hèn nhát
Nên hai ngàn năm trăm người lính
Đã không tiếc máu xương mình
Trong trận đánh cuối cùng ở Điện Biên

Nơi đây
Không có chỗ cho sự trốn chạy
Nên tướng Đờ Cát và cả ngàn lính viễn chinh Pháp
Đã cờ trắng đầu hàng
Kết thúc một thế kỉ xâm lăng

Trên đỉnh đồi A1 có đám mây phượng vĩ
Nghiêng xuống sắc hoa đỏ chói
Như máu những người lính năm xưa

Lịch sử nhuộm đỏ từng thước đất
Nơi các anh nằm
Nhưng máu phải bay lên
Máu phải đọng thành hoa dọc những chiến hào

Mẹ Tổ quốc đón trên tay mình
Những người con ngã xuống
Trong khúc hát ru màu hoa đỏ
Trên những ngọn đồi Điện Biên Phủ

Lịch sử suốt ngàn đời
Vẫn giữ lại khúc hát ru của mẹ
Khúc hát ru màu đỏ
Trên cánh đồng ngút ngàn mây trắng
Xứ Mường Thanh

Điện Biên Phủ, trái tim và khẩu súng
Phút hi sinh người lính trẻ nghĩ gì
Anh gọi mẹ, trời quê đầy ắp nắng
Mẹ trên đồng gặt lúa, mẹ còn nghe

Con trai mẹ hồn nhiên như khoai lúa
Sẽ một ngày trở lại với quê hương
Trong đêm lạnh con sẽ là ánh lửa
Con bên đời là tiếng hát yêu thương.