Thứ Bảy, 29/04/2023 10:01

Thơ của Trương Công Tưởng

Người còn trách ta điều này thứ khác/ Xin hỏi sông kia có chảy thẳng bao giờ/ Ta còn buồn giận cuộc đời/ Bởi lòng chưa đủ rộng

Thênh thang nắng mai

Đôi mắt chứa tất cả những điều muốn nói
Mà không sao cắt nghĩa được
Ngay cả bầu trời

Mặt hồ gợn lên điều gì sau lớp sóng chao
Dưới đáy còn viên đá cuội nằm im hóa thạch
Lòng ta ba nổi bảy chìm

Cây bám sâu vào lòng đất
Tỏa bóng mát đời cổ thụ
Nếu chỉ là phận cỏ
Xin mãi mãi xanh lên
Ta cúi đầu trước bông hoa để học cách lặng im
Tự mùi hương lên tiếng

Người còn trách ta điều này thứ khác
Xin hỏi sông kia có chảy thẳng bao giờ
Ta còn buồn giận cuộc đời
Bởi lòng chưa đủ rộng

Xin ngửa mặt dưới những đắng cay chua chát
Bình thản mỉm cười trước những niềm vui
Đôi chân ta vẫn phải bước đi
Dẫu chẳng biết điều gì chờ phía trước

Nếu chỉ là phận cỏ
Xin mãi mãi xanh lên
Con đường thênh thang nắng mai
Gọi bước...


Đêm thức

Tôi cõng cơn đau đi trong đêm
Trăng ấm như ngực con gái
Nhà ai tràn tiếng khóc
Kèn trống nổi lên
Gió nấc

Người đi trùng trùng im lặng
Mẹ tôi cõng cả dòng An Lão trên lưng
Tôi bơi qua sông
Lưng mẹ oằn xuống cõng những giấc mơ tôi chín

Tiếng thở
Hoa dừa rụng tao tác
Đàn ông hừng hực ngực trần
Đàn bà ẩn cả trung du vào áo
Những ngọn đồi bát úp
Thao thức sương

Làng
Người đi không bao giờ trở lại
Mẹ tôi cõng cả dòng An Lão trên lưng
Sớm mai sông gọi mặt trời
Tôi thức dậy trong một cơn mơ khác.