Chủ Nhật, 02/06/2024 09:29

Thơ của Văn Công Hùng

Mộc miên đã rụng đầy suối/ viên đá cuội khô kịp lên rêu/ trời xanh giăng ngang núi/ rừng đã kịp non sau bom pháo tơi bời

Sông tơi bời mà trôi...

Mà sông vẫn xanh thế
Quảng Trị bong gió Lào
mà em vẫn giòn thế
giọng ngọt như chè quê

Tô cháo bột ngày nắng
ớt đỏ như môi người
Ái Tử ngày nhớ mẹ
đường chín tràn mây bay

Em qua cầu Mỹ Chánh
phía Đông Hà mưa rơi
Hiền Lương chiều cát trắng
sông tơi bời mà trôi

Quảng Trị đêm rất sâu
sóng ập òa Cửa Việt
người ngồi như vọng phu
nón âm thầm mà trắng

Những hàng bia tít tắp
những ngôi mộ im lìm
hàng vạn ngôi sao đỏ
sư đoàn vừa điểm danh

Bạn khóc ngày trở lại
cuộc đấu tăng năm nào
chiều nghĩa trang rất chậm
mắt dõi vào hư vô...

Những người lính năm xưa
trở về dòng sông cũ
hoa thay người trôi mãi
Thạch Hãn ơi “đò lên”.

Chiều vỡ oà biên cương

Mộc miên đã rụng đầy suối
viên đá cuội khô kịp lên rêu
trời xanh giăng ngang núi
rừng đã kịp non sau bom pháo tơi bời

Mẹ khóc
nén nhang cũng khóc
tóc bạc phơ lặng ngắt nắng chiều
con mẹ đấy, ngôi sao đỏ chói
im lìm tấm bia im lìm chân hương

Tiếng súng ấy đã vang nơi này
đá thành vôi đá tan như bụi mịn
những thân người trắng xóa
mắt đen, nòng súng đen

Mẹ đến tìm con
bốn mươi năm sau ngày đau thương ấy
vai gầy như hơi thở
con cười trong bia

Con mãi tuổi hai mươi
thương mẹ tảo tần
bông hoa nở trong chiều muộn
nghĩa trang gối đầu vào núi
vẫn đội hình hành quân

Có một cô gái khóc
chiều vỡ òa biên cương...