Thứ Hai, 25/10/2021 00:40

VNQĐ giới thiệu: Thơ Lương Đình Khoa

"Thơ ca chính là một mạch nguồn, dòng nước tưới tắm cho những hạt mầm bình yên thức giấc trong từng khoảnh khắc, nhịp sống chúng ta đi qua..."

LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Sinh năm 1985
Quê quán: Văn Giang - Hưng Yên
Hiện sống và viết tại Hà Nội
Đã xuất bản:
Khuôn mặt tình yêu, Nxb Thanh niên, 2005
Gió mùa thổi mãi, Nxb Văn nghệ, 2009
Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người, Nxb Văn học, 2014
Tuổi thanh xuân đôi chuyến tàu đi lạc, Nxb Văn học, 2014
Về nhà đi, Nxb Văn học, 2016
——————
“Những tháng ngày vinh quang nhất cũng không bằng những ngày bình yên nhất. Thơ ca chính là một mạch nguồn, dòng nước tưới tắm cho những hạt mầm bình yên thức giấc trong từng khoảnh khắc, nhịp sống chúng ta đi qua. Bình yên ấy được thắp lên trong lòng người viết và người yêu thơ cũng chính là sự lương thiện, truyền cảm hứng để con người biết sống tử tế, tích cực hơn”.

Lâu lắm rồi con chưa ngủ cùng cha…

Mỗi cuộc đời - một vòm trời sao tuổi
Giữa nhân gian soi dài rộng kiếp người
Một ngôi sao từ vòm trời này tắt
Cho âm thầm vòm trời khác sáng lên

Sáu sáu năm…
Sáu sáu ngôi sao từ cuộc đời của cha đã lịm
Để sáng vào vòm trời hai chúng con
Như nước mắt đã ươm
Cho nụ cười con nở

Hơn ba mươi năm con vẫn thấy mình như đứa trẻ
Thèm ngủ vùi nơi vòm ngực của cha
Nghe trái tim kể chuyện
Dòng máu ấm tim người

Vẫn thèm được cha công kênh trên vai đi dưới bầu trời
Hát đồng dao về cuộc đời no gió
Bay trên ngàn gian khó
Vững sợi dây cội nguồn

Nhưng lưng cha đã còng
Qua mỗi năm lại gần thêm mặt đất
Khi cõng cha trong viện
Con thấy cuộc đời lắm những hoang vu

Biết có một ngày trống vắng khoảng trời kia
Con lội khắp nhân gian, xuôi ngược thời gian, níu tìm thắp lại một vì sao sáng
Nhưng năm tháng nào đâu là cổ tích
Trái tim hằn vạn kí ức như mây…

Xin cho con ngủ cùng Người tối nay
Khi mùa xuân chớm về trong trời đất
Khi trời sao đời cha chưa hoang vắng
Khi con cần hơi ấm tựa ấu thơ

Lâu lắm rồi con chưa ngủ cùng cha…

Trong giấc mơ

Trong giấc mơ đi dọc hồ Tây
Những rong rêu đáy hồ sâu câm nín
Trăm nghìn đôi mắt nhìn tôi
Chập chờn mờ tỏ những đôi mắt người
Nói với tôi trong dáng hình của cá
Chối bỏ thành phố này, xác trắng đắng ban mai

Trong giấc mơ tôi thấy cá là người
Muôn kiếp trước nói cười mê đắm
Hoang phí tuổi xuân những vô thường trong đục
Qua kiếp này lặng ngớp bóng tu thân

Thành phố này mịt mờ những hờn ghen
Sương hoen màu toan tính
Hoá thân vào đâu - những chiếc xương sắc lạnh?
Găm lòng người một sớm Hà Nội trôi…

Những giấc mơ không lời
Trắng luênh loang mang hình xương cá
Những giấc mơ thấy tận kiếp con người
Cõi nhân gian tính toan và hoang phí

Em đừng làm kiếp cá
Găm lút giấc mơ tôi
Duyên đa đoan lỡ nhịp
Còn mong chi phận người

Những ban mai....
Bước chân qua hồ Tây
Mặt hồ lặng soi gương ngày tươi mới
Chỉ lòng sâu cuộn đau một câu hỏi
May mắn làm người, sao tiếc những yêu thương?

Nắng xước môi phai

Khi những nhánh niềm tin cong mình trên cánh đồng đầy mê đắm
Trĩu nặng rộ mùa
Người hát bài ca
Gặt bằng liềm lạnh

Những bông niềm tin bật tung khỏi mặt đất
Rễ chơ vơ trong gió sớm hững hờ
Thèm một cơn mưa
Rửa trôi khờ dại

Cứ nhớ thương chút bùn nồng ngai ngái
Đã chắt chiu chân chất tháng năm nào
Cứ ngóng trông hoài niệm xưa trở lại
Thuở ban đầu chưa biết làm đau nhau

Thân đã gãy, trao người hạt thơm ấm
Cứ gieo đi trên hờ hững mây trời
Ta đổ rạp úp mặt vào đất mẹ
Tự ru mình: Chỉ cần người an vui
Vẫn mỉm cười trong lẻ loi vỡ nát
Mai tan thành vệt nắng xước môi phai...