VNQĐ giới thiệu: Thơ Nguyễn Đăng Khoa
Đêm mắc mưa ướt sũng/ Em hãy lấy khăn lau cho trăng/ Đắp thêm chăn cho thành phố/ Thành phố rét hơn anh/ Đêm mắc mưa ướt sũng/ Trên đường về nhuộm mùi cúc trắng/ Em nhớ tạt qua tiệm thuốc/ Trong phòng anh, nỗi buồn nằm bệnh/ Nỗi buồn sốt hơn anh

NGUYỄN ĐĂNG KHOA
Sinh năm1987 tại thành phố Hồ Chí Minh
Tác phẩm đã xuất bản:
- Con đường tự trôi, Nxb Văn học, 2015
- Một Lục Bát Tôi, Nxb Văn học, 2015
Đêm, anh vừa tan mất
Đêm mắc mưa ướt sũng
Em hãy lấy khăn lau cho trăng
Đắp thêm chăn cho thành phố
Thành phố rét hơn anh
Đêm mắc mưa ướt sũng
Trên đường về nhuộm mùi cúc trắng
Em nhớ tạt qua tiệm thuốc
Trong phòng anh, nỗi buồn nằm bệnh
Nỗi buồn sốt hơn anh
Đêm mắc mưa ướt sũng
Em ngồi chải tóc sao trời
Em nằm nghiêng sóng dội nửa trùng khơi
Trong căn phòng anh vừa tan mất.
Tôi gọi em bằng một mù sương
Đi ra phố, mới biết quên tên phố
Đành hỏi thăm cây sao rất già
Lối nào mình bữa ấy, sang nhau
Đi ra phố, đi theo vùng lá đổ
Đi ra phố, mới nhớ, không biết gọi
Cách phát âm về dĩ vãng ra sao
Đành mượn tiếng gió rơi, làm tiếng nói
Đi ra phố, đi theo vùng lá đổ
Mới nhớ mình vắng, như con đường
Em trôi qua mắt, như mây trắng
Tôi gọi em, bằng một mù sương.
Lạ lùng không
Em có thấy lạ lùng không?
Khi tôi bỏ rơi những công viên diêm dúa
Tôi hỏi thăm những cánh đồng địa chỉ của một loài hoa dại lẻ loi
Tôi chỉ muốn đến đó, ngồi nghe hoa kể về sự rực rỡ nhiệm màu
Em có thấy lạ lùng không?
Mùa xuân, những hàng cây cười bằng nụ cười tróc gốc
Mùa xuân, có những người ăn mày hiểu rõ về hạnh phúc
Mùa xuân đến trong bàn tay bé thơ xoa đầu con chó dữ
Mùa xuân, tôi đến tìm em
Chỉ gặp những con đường hốc hác
Em có thấy lạ lùng không?
Khi loài người sinh ra
Đều phải uống một liều thuốc Mất
Tôi đang mất dần tôi
Em đang mất dần em
Sao chúng ta không khóc?