Thứ Năm, 12/11/2015 15:40

VNQĐ giới thiệu: Thơ Trần Văn Lợi

Ánh lửa đèn chài loãng hồng mặt sóng/ Sắc cầu vồng vảy cá nhảy lao xao/ Một ban mai vừa kéo lên ướt sũng/ Có triệu mặt trời trong mắt lưới cần lao
 AA1 copy

Trần Văn Lợi
 
- Sinh 1976 tại Nam Định.
- Hiện là giáo viên tại Nam Định
- Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Nam Định

 
Tác phẩm đã xuất bản:
- Miền gió cát
(tập thơ) - Nxb Thanh Niên, 2000
- Lật mùa (tập thơ) - Nxb Hội Nhà văn, 2005
- Bàn tay châu thổ (tập thơ) - Nxb Hội Nhà văn, 2010.
 
 


Sông Đáy
 
Sông Đáy đi… đi hoài… đi mãi
Vẫn không sao ra khỏi bóng mình
 
Có sá gì dù đã ngàn năm uốn lượn
Ngàn năm sau chưa thỏa chí vẫy vùng
 
Bao nhiêu nước thu vào mình chẳng đủ
Dâng phì nhiêu mãi vẫn chẳng vừa lòng
 
Lúc hiền từ trong vắt điệu chầu văn
Khi bức bối đỏ ngàu cơn nước lũ
 
Hai bờ đê bao năm ngạo nghễ
Nhiều phen đo sức lực trường sinh
 
Ngỡ lãng quên giữa ngày tháng yên bình
Chỉ mình biết lòng mình đang bồi, lở
 
Khát khao cởi bỏ luồng lạch cũ
Sông Đáy đi…
                     muôn tuổi…
                                       độc hành.


Ban mai biển
 
Ánh lửa đèn chài loãng hồng mặt sóng
Sắc cầu vồng vảy cá nhảy lao xao
Một ban mai vừa kéo lên ướt sũng
Có triệu mặt trời trong mắt lưới cần lao
 
Biển đang sinh nở vụ mùa no đủ
Khi cơn bão còn thai nghén giữa trùng khơi
Đoàn thuyền về như cá tôm quần tụ
Neo bình yên vào nỗi đợi bao người
 
Những đám mây mang dáng hình đàn cá
Đang bơi dần về phía rạng đông
Nắng phơi lưới trên hàng phi lao ngoài bãi
Tiếng gà mon men tiếng sóng tanh nồng
 
Em gánh niềm vui bằng nhịp chân của sóng
Kĩu kịt một vùng biển bạc nặng đầy vai
Trai làng thức trước khi trời hửng sáng
Chiếc mỏ neo ròng ướt nắng mai...
bình minh bãi biển cửa lò

Tự sự mưa
 
Bầy chim sẻ bay về tạm trú trong nỗi nhớ của tôi
Khi cơn mưa từ ki ức xa xôi tìm gõ cửa
Ơi những giọt mưa bóc trần như viên bi nhỏ
Những giọt mưa không ướt mắt chuồn chuồn
 
Thuở cơn mưa chưa biết tạt xuống lo buồn
Chỉ thấy gieo vào chúng tôi tràn đầy thoả thích
Chưa con gái con trai, đất trời cùng tinh nghịch
Chưa biết dại hay khôn, tuổi thơ không ranh giới tiếng cười
 
Tiếng ếch trôi nổi chìm rồi mắc cạn trong tôi
Mưa giăng màn quây xóm làng mờ tỏ
Phải cơn mưa đi ra từ ca dao, tục ngữ
Mà tất cả hiền lành và thân ái, mát trong
 
Mưa vô tư gieo hạt trên bờ bãi, ruộng đồng
Trao cho người sự hồn nhiên, đất nở nang sinh lực
Những trận cười của lũ trẻ làng như chưa hề tạnh dứt
Kỉ niệm còn lắng đọng và soi bóng vào nhau
 
Chúng tôi như những giọt mưa nhảy trên đường làng đầy
                                                                      vết chân trâu
Rồi hoà mình vào dòng sông đi biền biệt chân trời góc bể
Những cơn mưa đồng hành dọc đời tôi như thể
Chẳng thấy nơi đâu tuổi thơ trong mát đến nhường này.