Chùm thơ của tác giả Nguyễn Thành Tuấn

Thứ Tư, 04/01/2017 13:07
Cao Bằng
 
Bạn vong niên
tôi còn mỗi một người
râu tóc phơ phơ trơ trơ trần thế
ông không chịu một câu thơ không trẻ
 
Lính đồn cũ
tôi còn mỗi một thằng
giờ nó là đồn trưởng
vẫn nhớ tìm “tàu bay” thết khách đường xa
 
Thư từ cũ
tôi chỉ còn một lá
nhòe rưng rưng những giọt mưa rừng
những dấu tay đồng đội đọc chung
 
Ngang qua đầm sen cánh đồng Tổng Chúp
ngát hương thơm kinh đô xưa nhà Mạc
chúng tôi theo chuông chùa Đống Lân
 
Lặng im bên nhau
tôi không biết ba bạn tôi cầu gì
 
Tôi không cầu gì
chỉ cảm tạ đất trời
đã cho tôi nơi này
nhiều đến thế.


10 
Đi

 
Ta đã đi biền biệt tháng năm
bỏ quên tiếng vỗ rá ao quê trầm trầm trưa mưa giáp hạt vào lắc lơ tiềm thức
lướt vó trên những ban mai thiếu nữ Mông ngực nồng nàn cõng ống bương tựa cửa thung lũng mây chảy về trắng muốt
 
Ta đã đến những cổng trời
không phải cánh đồng thơ mà là cánh đồng hoa nở li ti cùng đá
cô dâu chú rể tí hon hồn nhiên đi trong tiếng khèn thảng thốt
 
Ta đã bước qua cổng trời
nơi bắt đầu của gió
nơi bắt đầu của nắng
 
Tận cùng ta
những bước chân chập chững trong khói đồng quê
tóc cô hàng xóm lên năm chợt vàng rực lên rồi lịm tắt dưới
lưỡi liềm xanh thẳm. 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)