Chùm thơ của tác giả Trần Duy Trung

Thứ Hai, 21/08/2017 01:24
Bức tường bên ngôi nhà thờ đổ nát
 
Tiếng gió
thổi
bên kia bức tường
tôi nhìn thấy đại dương
 
Tôi thấy con đường
trên cánh đồng một bông hoa khẽ nở
bầu trời lặng lẽ
thở
không khí của đêm
tôi thấy các vì sao
sáng như linh hồn cháy
một dòng sông cuộn bay
 
Trong-nhà-tù-xác-thân
bên trong bức tường
tôi nghe thấy tiếng thánh thót của một hồi chuông
đang rung lên
bất tận.
 

7

Những bông hoa mùa trần gian
 
1.
Cha sẽ cột dây vào những đám mây
cho con cầm tay
để đôi chân bé nhỏ tự do chạy trên mặt đất
vì cuộc đời là có thật
vì tiếng cười con là có thật
 
Trên đường đi chiều nay cha gặp
một ngôi nhà bỏ hoang trên vách đá
ngôi nhà đầy cỏ dại và hoa
 
Rồi cuộc đời cha sẽ đi qua
để thành tro bụi
cha sẽ nằm lại bên vách núi
trong ngôi nhà
đầy cỏ dại và hoa
 
Vì cuộc đời là có thật
vì cái chết là có thật
 
2.
Cái chết
đang rung chuông ngoài cửa thiên đàng
chúng ta
những-bông-hoa-mùa-trần-gian
 
Nở

tàn
cha và con
và chúng ta chỉ là khoảnh khắc
 
Cái hôn ngày hôm qua
cái ôm ngày hôm nay
như bông hoa
chúng ta đang rộ nở
chúng ta tận hiến cuộc đời cho mỗi phút giây
cho sự hiện diện này
rực rỡ và duy nhất
 
Vì cuộc đời là có thật
vì tình yêu là có thật.

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)