Chùm thơ của tác giả Đặng Văn Chương

Thứ Tư, 02/08/2017 00:58
Phía sau giấc mơ
 
Phía sau giấc mơ tôi
mẹ lội bùn xuống ruộng
con cào cào cánh đỏ, cánh xanh
tanh tách đạp nắng khê nồng bờ bãi
đòn gánh cong lưỡi liềm mê mải
hai đầu trĩu nặng
chị gánh chiều
chạy nước dọc ven sông
 
Sau giấc mơ
con đường trơn bập bõm
cha khoác trăng suông
ngược lối lên Nghèn
chân nam, chân chiêu vấp vào sương sớm
mắt lưới dùng dằng chăng phía chợ phiên
 
Sau giấc mơ tôi
em ngồi buộc mộng
bong bóng phập phồng
vỡ hết sân trưa
câu ca dao thắt vào nút võng
còn thương cánh cò ướt trắng cơn mưa
 
Quay nửa vòng đời xào xạc lá
tháng năm gom chín thẫm sang mùa
đường chân trời bập bênh chiều xa lạ
vẫn gió lùa hai nẻo nắng mưa.

11 

Gió rong rêu
 
Nắng tắt rồi anh sợ
mảnh mai gầy ngọn gió về đâu
trời xanh ta vụn vỡ
biển ai xô
sóng bạc trắng đầu
 
Dễ gì lời li biệt
xuân dùng dằng
thao thiết mưa rơi
em quay mặt
giấu vào đâu nước mắt
nắng tắt rồi bốn phía chơi vơi
 
Trả lại câu ca còn dang dở
trả làm sao được vết lòng đau
chạng vạng chân trời ai khép mở
ta đi về hai phía không nhau
 
Chẳng thể gừng cay muối mặn
nhớ thương
neo một góc chiều
đêm đau đáu
dặm người thăm thẳm
một mai gầy sợ gió rong rêu.

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)