Chùm thơ của tác giả Phạm Quốc Ca

Thứ Năm, 23/06/2016 00:24
Chuyến tàu qua quê hương
 
Bóng núi Hai Vai ngả mát đồng
Sông Bùng đỏ rực bến hoàng hôn
Ga Si tàu lướt
Buồn ga xép
Nhịp trái tim ta gõ dập dồn
 
Mộ mẹ nằm kia xế đường tàu
Nghĩa trang phơ phất trắng bông lau
Mẹ như còn chợ quê tất bật
Tơi nón
Gánh gồng
Ruộng cạn
Đồng sâu...
 
Trong đám trẻ nhảy cầu, té nước
Có tuổi thơ ta đẫm mát sông quê
Cô gái nhỏ khỏa ráng chiều rửa mặt
Ơi thủa giếng đình, bến tắm
                                           si mê !
 
Ta đi lính
Phương Nam lập nghiệp
Miên man công tác, họp hành
Hương khói tổ tiên cậy em, nhờ cháu
Nhà ta kia sau lũy tre xanh
 
Nắng sắp tắt
Người chưa ngưng tay gặt
Dáng ai như thể chị ta?
Sáng chưa tỏ mặt người ra ruộng
Chiều gánh hoàng hôn thập thững về nhà.


hanh phuc 

Hạnh phúc
 
Ngọn lửa lem nhem đêm rừng lạnh
Giọng Viễn thì thầm:
- Ước sống qua chiến tranh
Mình chưa biết nụ hôn con gái
Hạnh phúc sao khi đất nước thanh bình!
 
Viễn ngã xuống lúc bình minh ửng đỏ
Xích xe tăng đã guồng đến Long Thành
Đôi mắt khép khoảng trời khói lửa
Mộ vùi nông bao mộng ước thanh bình
Hạnh phúc giản đơn chỉ là được sống
Chỉ được sống thôi         
ngoài tầm với bao người?
 
Mình được sống
Những năm cơ cực
Hạnh phúc là thương mẹ, yêu em
Mình được sống
Thời đổi thay chóng mặt
Tráo trở, trung kiên, được mất, khóc cười!
 
Thời đã khác
Nghĩ suy cũng khác
Hạnh phúc là chi không dễ trả lời.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)