Chùm thơ của tác giả Trần Quốc Toàn

Thứ Tư, 12/09/2018 00:33
Đêm trắng
 
Một chiếc lá nằm cong giữa trời
Thân cây đen những nhánh gầy hóa thạch
Đàn kiến di tản thành những vệt sáng chung quanh
Cùng những hơi thở côn trùng tạo thành cù lao gió
 
Con cưỡng vỗ cánh bay giữa rừng cao su
Bà lão mù uống từng ngụm sương nằm trên mặt đất
Giọt máu con heo mọi loang dài trên cán dao tiền sử
Mật ngữ của đại dương là tiếng sóng trong vòm họng mĩ nhân ngư
 
Từ sự tích con rồng cháu tiên
Mặt trăng và mặt trời đã bắt đầu một cuộc li thân
Những con vượn hú gọi cội nguồn
Vách núi vọng lại những âm thanh trống mái
 
Ngọn tháp làm lễ cầu hồn bằng ngọn lửa trong mỗi viên gạch
Em bé lọt lòng giữa những đứa con hoang
Lũ mối đã gặm sạch những cuốn kinh da vàng
Mưa bọc sắt găm đầy trên những cánh đồng khét nắng
 
Những dấu chân khổng lồ bỏ lại cho hoang sử soi đường
Tiếng bìm bịp kêu chiều buồn từng bụi tre ngôi miếu
Cánh diều no gió mùa hè trên lưng trâu
Cổng chùa hiện một vòng tròn của lục đạo luân hồi
 
Âm âm u u giữa những mùa hoang tái
Sân ga còn ngóng đợi một con tàu
Trăm năm mây vẫn bay và nước dưới chân cầu vẫn chảy
Mà sao đêm trắng nửa đời hư.

 
hinh anh buon nhat (23)


Ngọn đèn dầu bà thắp
 
Từng cái bóng trôi dạt giữa tấm màng thời gian
Cậu bé bắt dế con bỏ vào hộp sữa
Trên bức tường mùa bão
Chúng tôi hay ngồi so cái bóng của mình
Để mơ tàn đêm đông củ khoai tiêu hết trong dạ dày
Để bếp lửa ủ ấm đôi tay bé nhỏ
Để mẹ khoác chiếc áo rách đi nhặt ốc
Để chị chở rau đi bán sớm trong cơn rét mướt
 
Thế là chúng tôi lớn khôn
Giữa cuộc đời bùn đất
Những con chữ vẫn neo trong thể xác gầy còm
Để đêm tôi kí âm giọt mưa lên vách nhớ
Để ngày tôi chạm trổ những vết nám trên mắt ngoại khi bà tắt thở!
 
Ngọn đèn dầu trong trí nhớ
Những đêm mưa phương xa tôi nằm mơ
Thấy bà vặn nhỏ cây đèn dầu
Rồi kéo chăn đắp lên mình tôi ủ ấm
Giờ bà ở đâu tôi không rõ
Chỉ chờ đêm mơ thấy ngọn đèn
Bà ủ ấm tôi bằng ngọn đèn hắt bóng
 
Những tàn tro kí ức trộn lẫn hình hài tôi
Những nỗi buồn nhồi cứng bộ não tôi
Nhưng riêng ngọn đèn dầu bà thắp
Trong mơ tôi lại được ủ ấm bởi tình yêu của bà...

b 


Từ bông hoa lụi tàn
 
Bông hoa nở trên bức tường bị bỏ hoang
 
Buổi sáng những con ong bay đến để lấy mật
Buổi trưa cơn gió mang phấn hương để gieo vào không trung
Buổi chiều từng cánh hoa rơi trước khi ánh sáng mặt trời lụi tắt
Buổi tối những giọt sương lạnh ấp lấy bọc non đang tựu thành hạt
 
Vượt qua thời khắc giao mùa
 
Những dòng suối chảy trên hoa
Những vì sao sáng trên hoa
Những chồi non nhú lên từ hoa
 
Bóng tối lùi dần bình minh ló dạng
 
Từ một bông hoa đã lụi tàn
Bức tường đầy những bông hoa mới nở
 
Ở một bức tường hoang khác
Những khu rừng đang tái sinh.

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)