Chùm thơ của Trần Duy Trung

Thứ Tư, 28/03/2018 00:35
Dưới bầu trời gió thổi, ngày của tôi mải miết
 
Trong một cơ thể bị ăn mòn
chúng ta cùng nhau thức dậy
như củi khô để cháy
 
Một tiếng chuông cuối ngày run rẩy
chỉ kịp nhìn mây bay
 
Có gì như rơi vỡ
cỏ bắt đầu lên xanh
 
Nụ hôn này cha dành hôn lên trán con mỗi tối
ngón tay này dành cài khuy áo cho em
 
Ở một nơi nào đó
cỏ xanh vào lãng quên.
 
bau troi dem


Bầu trời những đêm con ốm
 
Tiếng ho của đứa trẻ
Xô lệch cả căn nhà tĩnh mịch
Tôi ngỡ ai đó vừa đập mạnh tấm kính
Làm rơi vỡ những mảnh thủy tinh
Chúng làm đêm rung lên
Như một chiếc bong bóng vỡ
Làm cả không gian như ngừng thở
Chúng chạm vào tôi
Như cơn gió thổi ngọn đèn dầu
Khiến tim tôi thắt lại
Tôi mở cửa và cố thở
Tôi thấy bầu trời như những mảnh thủy tinh vỡ
Ở đó lấp lánh những ước mơ
Đang nhòe đi lặng lẽ…
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)