VNQĐ giới thiệu: Thơ Đông Triều

Thứ Sáu, 27/05/2016 00:16
ANH DONG TRIEU 3NGUYỄN THANH QUANG

Sinh năm: 1972
Quê: Bến Tre
Hiện sống và làm việc tại thành phố Long Xuyên - An Giang
Tác phẩm thơ đã xuất bản
Trở về con đường khác, Nxb Hội
Nhà văn, 2010
Cho dù Nátita…, Nxb Hội Nhà văn, 2015
Giải thưởng thơ Đồng bằng Sông
Cửu Long, 2009
Tặng thưởng Thơ, Tạp chí Sông Hương, 2010
 


Trên lưng ngựa đang chạy đi
 
Đã quên rằng có lúc cũng phải xuống vì một điều gì đó cần thiết hơn
lương thực
Ví như nó cũng phải dừng lại đôi giây hí vang trước con rắn hổ mây
chờn vờn trước mặt…
Đó không phải hấp lực của đám cỏ mởn xanh
Qua biết bao hình cảnh quá giản đơn nhưng tri giác phải soi bằng tia
quá khứ đã trùng lắp
Nếu không nằm xuống như thế này thì xa xăm ấy ít hiện về, không cần      
giải mã hình cảnh, gió thuận tai hơn
Ai đã trói đôi chân mình trước cuộc truy phong lời mời?
Phiền phức đã xảy đến ngay trong điều tôi nói:
Giải mã đầu mối của những ngón tay
 
Qua bao mùa thu bay
Triền đời cây xanh lá đỏ
Qua bao mùa tuyết rơi
Cứ tưởng tượng đến cảnh ấy mặt đời lạnh lẽo, mặt hồ trong veo,
mặt người bỏng rét
Em của tôi xa vắng vạt rừng chiều
Cũng bắt đầu từ những ngón tay ấy giăng lên gió nghe lá bay đớn dạ
Cũng bắt đầu từ những ngón tay ấy tiễn nhau đi mành chỉ hương
mạng nhện
Một cành cây bất giác nháo qua tôi như cú đánh, như trái cấm…
đau lòng
Hình như chuyến đi lột hình này, trên lưng ngựa đã mở cửa điều tối kị
mỗi khi nghĩ về em…
Đã nhiều lần như thế
 
Thôi được, ta tưởng về những con đường xanh mơ ngựa nhé
Chiếc đuôi thơm mùi cỏ úa, mùi khét nắng và cả những thứ lồng lên
chưa tìm thấy trong bảng mùi trần ai quất qua mặt tôi lơ lửng
Nó lại muốn dừng ở trạm xăng thảo nguyên đường xa hun hút, tôi
vụt nó: vớ vẩn…
Nhiên liệu bên vệ đường, hãy thòng mõm bất cứ lúc nào chứ không
phải bên chiếc gương ở trạm xăng
 
 
Ai cho chúng ta những điều bất ngờ trong khối óc vừa nhận diện?
Có phải những ngón tay đã giăng lên gió, những nghìn cây số
và những kí ức quay về như một tiếng nổ
Trên yên ngựa này nó đã biết tôi đi về đâu, cũng như nó đã tự biết
đưa tôi đến chiếc gương ở trạm xăng thảo nguyên chiều vắng
Tiếng nổ ấy là không ki-lô-mét đường ở phía trước và sau lưng những
    sau lưng…
 
Đã qua thêm một mùa đông lá rơi
Nó lầm lũi vén những rừng gai chen tới
Tôi vẫn nằm khoanh tay trên đấy nhìn trời xanh, nhìn mây trắng bay
có hình đầu mối những ngón tay
Mỗi nhánh gai sướt qua bí hiểm đầy ý thức
Nó yêu tôi đến mức nào tôi hiểu
Và thương nó bao nhiêu từ khi nào, nó hiểu
Điệu thức cùng những tiếng vó khi tôi nghĩ về đồng loại bằng đôi mắt
dĩ vãng là một rừng gai sướt qua
 
Thôi, chúng ta còn phải đi rất xa
Ngày về đó, tôi sẽ gửi nốt tấm ảnh còn lại khi bế đứa trẻ lên trời xanh
kí thác.                        
images 

Khi chúng ta hát
 
Ai mùa thu dắt tay trong miền thương
Chiều nắng tắt tiếng yêu nhau còn vương
Trên mấy bờ tường loài chim bay đã mỏi
Trên mái đồi nương đàn dê thúc hối sợ ngày qua
 
Ai làn môi tiếc nhau mùa nở hoa
Đôi tay lá nâng niu bầu ngọc lóa
Đường về xa… về xa gần cõi lạ
Cúi đầu tìm hóa đá chuyện yêu đương
 
Ai ghì đàn khép mắt gọi tầm hương
Như cơn gió như mây bay như rừng người theo tiếc nuối
Vạt tóc mưa bay triền đời quá vội
Thôi, nói nhau vài lời đường xa vắng thương nhau
 
Ai bàn chân tìm nhánh lửa nép lòng đau
Nghe lá úa, nghe rơm khô nghe mặt hồ tự cháy
Ôi chuyến xe tan đi sao bóng người còn đuổi
Đón vốc ngày tàn buồn reo phía xa xăm
 
Không ai trả lời chiều mưa xóa dấu trăm năm
Đôi mắt phóng hình chim lao thân tìm gì trong giông bão
Trên đất núi tự mọc lên cây hồi ức ảo
Ôi lá hoa vàng như lúc dắt tay đi
 
Không ai trả lời đường xa trên lối mây
Tiếng gió hú lăn dài theo vách núi
Tiếng hát réo linh hồn người yêu tới
Trên chót vót đền đài tâm tưởng gọi nghìn xưa.

1150621545 2371ed344e 

Mơ hồ sự sống khó hơn
 
Nghe tin lửa đã xém đôi cánh chim chiều mang tới
Em đã đi hấp hối cuộc tìm mình
Chiều đã sôi trên nóc rừng nguyên sinh
 
Từ đó không hay một hạt mầm tách vỏ đếm nhân loại
Cũng không bao giờ vui với cây
Cũng không bao giờ buồn nhìn cây
Nó lớn lên tật nguyền, gập khúc theo số phận
5 hôm - một người đi
3 hôm - cuộc đoàn viên chia li
… Nó lách mình trong thịt da con người những chuyển động rờn rợn,
                                                                          hoảng hốt, vỡ tan
 
Chúng ta chẳng phải đang lách mình trong hạt gạo chứa đầy bã
Lách mình qua nhánh rau mời gọi chết người
Lách mình qua miếng mồi tươi ướp vị thoát xác lên trời
Ôi, cuộc đua ngoạn mục còn xa lắm đường vôi trắng
Như những con ếch mắc câu nằm vương vãi đâu đó bên vệ đường
 
 
Xem như trích dẫn một đoạn phim
Ngày xưa đó móc củ mài còn dính bùn ăn sống
Con cá lóc nướng khét đen ngòm nuốt năm lít rượu đế
Trái chín trên cành không cần phải ngờ vực như chim bói quả
Đèn tắt
 
Trên chiếc phễu đang rót cho chúng ta đón nhận
Những con domino lần lượt ngã xuống từng ngày
Mơ hồ nhìn chằm chằm về đầu nguồn đang rót xuống
Suy đoán kiếp sau.
 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)