HOÀNG ĐÌNH QUANG
Ai ơi, về ăn cơm
Ai đã đi qua chiều sẫm, ngã ba này
Nghe nồng ấm mùi cơm vừa chín tới
Tiếng gọi nhau trong khói rơm bổi hổi
- Ai ơi về ăn cơm!
Ai cuối ngày còn bước bước tha hương
Ai tần tảo trong nhạt dần nắng quái
Nghe thảng thốt phía quê nhà tiếng gọi
- Ai ơi về ăn cơm!
Ai lỡ tay đứt gánh nửa đoạn trường
Cặm cụi gánh phần cập kênh còn lại
Lửa đã tắt bếp than còn thoảng khói
- Ai ơi về ăn cơm!
Tôi thèm nghe tiếng bát đũa xô nghiêng
Thèm xích lại phía dưa cà, mắm muối
Bùi ngùi nhớ bát canh chiều vẫn đợi
Thấy xát lòng nghe tiếng gọi “Ai ơi...”
- Ai ơi về đi thôi!
Ngày đã cạn lắm rồi
Sào đã gác bên kia bờ tan tác
Đôi đũa ấy, một chiếc kia thất lạc
- Ai ơi, về...
Im lặng quá
Ai ơi!

Thơ cho con
Lỡ tay mặn muối, con ơi
Trách gì cái vụng của người làm cha
Gà cồ quanh quẩn phận gà
Xòe đôi cánh cũ đem ra che trời
Mẹ đem vào cõi xa vời
Những câu dạy bảo, những lời khuyên răn
Bây giờ nét ở, đường ăn
Cha nông nổi, lại cỗi cằn thương yêu
Những người bạn tốt cũng nhiều
Những lời bạn tốt bao nhiêu thì vừa
Ngẩng lên trời đã quá trưa
Sau lưng sầm sập cơn mưa sẫm chiều
Cha giờ đứng mũi trớ trêu
Thời gian để lại rất nhiều chỗ đau
Đường dài biết đậu vào đâu
Còn ai đổ lửa vào dầu nữa không?
Thế gian có vợ, có chồng
Mà cha gánh nước bên sông một bờ
Lựa chiều bong bóng mà mưa
Nông sâu mà bước, thiếu thừa mà đong
Chim chiều đã sợ cành cong
Rủi may, phúc họa, long đong phận người
Cha dù khóc giữa cuộc đời
Hong khô nước mắt, để cười với con.