NGÔ THỊ THANH VÂN
Còn ai không
Còn ai không
cho tôi chung đường với
cõi mênh mông che khuất nẻo về
yêu thương cũ xuôi theo dòng mải miết
lật bàn tay. Tay trắng bàn tay
Có ai không
tựa vai nhau ngồi khóc
nghe xa xưa văng vẳng nhịp kinh cầu
câu buông bỏ sao chừng như rất dễ
mà dùng dằng nửa tỉnh nửa mê
Có ai không
đưa tôi đi cùng nhé
phía chân mây đang khuyết một nâu sồng
khi mất hết cũng là khi được tất
cõi lòng tôi hòa lẫn cõi từ bi
Không có ai
thôi
tôi đi mình nhé
mắc trên vai những món nợ ân tình
vay rồi trả. Trả lại vay kiếp nữa
hết kiếp này xin đừng hẹn kiếp sau
Tôi buông áo
tôi rũ bàn chân mỏi
tin yêu xưa
xin gửi lại mây ngàn
vết thương đó âm thầm năm tháng cạn
vẫn nhói lòng
trong tràng hạt
lời kinh.

Buông tay
Khi em buông tay
ngôi sao đi khỏi bầu trời
anh tự do như vũ trụ
Ngày ba bữa không thấy mặt
đêm không nhau có dài bằng mười năm sớm tối
hay rượu mới nồng nàn mắt môi?
Đã nghĩ phải níu
phải kéo
phải giật cho được người quay lại
ôi! Cái xác không hồn
Vai nặng hơn
con ngày mỗi lớn
mẹ làm cha khi con chẳng mồ côi
liệu có đủ đầy hơn tháng ngày dối trá
dẫu sao, cũng phận đàn bà
Ai hát câu à ơi lý lơi
ầu ơ! Bong bóng phập phồng…
tiếng khóc đuổi theo như đinh đóng sâu vào tim óc
em còn biết làm gì?
Thôi buông nhau
ngày qua chát chao câu gừng cay muối mặn
thì sá gì hạnh phúc dưới gót giày anh cày nát tủi hờn
một mai có ngang qua vườn cũ
đừng chép môi thở dài
tiếc nuối
qua rồi phút giây đắm đuối
thời nông nổi dại khờ
Người đàn bà trong em đã bao lần gục ngã
bây giờ
mạnh mẽ
buông tay.