Thơ  Sáng tác

Chùm thơ của tác giả Hà Linh

Chủ Nhật, 25/11/2018 00:52
Đêm gốm
 
Anh khoanh những khoảng ngày làm đêm
ngón tay vuốt đi từng giới hạn thả vào đêm vô hạn
đêm thuần khiết và đêm yên tĩnh
phía trên không trăng sao, phía trước không bình minh
 
Đêm mang theo lời bí truyền của lửa
giữ vĩnh viễn hình hài lời hứa
của bàn tay với đất trong thế giới cong
kể cả lời hứa bị hỏng
 
Anh tặng tôi khúc đêm rất nặng sau nhiều khúc trắng
chiếc bình đã nung trong độ lửa gấp hai lần
đôi khi tôi sợ
không dám thò tay vào trong đó
hồn lửa đã ngủ yên?
nhưng lại thích ghé tai nghe mật quyết thiên thần
thích ngắm những bông hoa vươn ra từ bóng tối
từ những nguyện cầu nén lời
vốc đất nén mình giữ nước, cả trăm năm vẫn khum chặt bàn tay
 
Đêm trong bình không thể rót ra giữa khoảng ngày
tôi khép lòng mình cùng gốm.


1

Chữ kí của mẹ
 
Mẹ đi cấy 
kí tên mình vào đất
từng giọt trăng lặng lẽ nhỏ xuống bùn
một thời xuân ngực xanh che nắng hạn
một trĩu mùa vàng hạt gọi tên con
 
Mẹ chong đèn 
kí với đêm chiếc bóng đã mòn 
chia mùa đông nửa lạnh nửa nghiêng che con ấm
dệt lời ru đắp giấc mơ cô Tấm
đánh thức trống trường trong ngực tuổi thơ
 
Mẹ se chỉ 
kí với manh vá nhỏ che đau buồn lành lặn phía con đi
con nguyên khôi danh tác từ tay mẹ
mà danh ghi khuất lấp tên người
 
Mẹ giấu mình kí tắt một đời
mặt ruộng
góc vườn
đường chân trời 
run bàn tay úa
uỷ thác con đi rộng dài sông bể
giọt lệ này con xin viết tên người.


 10
Li cà phê Đắk Hà


Anh nén Đắk Hà vào một chiếc li
theo cách nén lòng như ngày xưa thời đạn bom mất đi người bạn
để nhỏ ra những gương mặt quen 
đói ngủ, sạm đen gõ cửa kí ức
 
Kí ức thức không phải bằng vị giác
đắng đót không thực bằng liên tưởng vết sẹo chìm
mất ngủ là sợi dây xuyên thấu leo xuống căn hầm
đồng đội còn ngồi lặng im bên rễ cỏ
 
Hương vị không làm giả những điều thực có
bazan nguội triệu năm, ai đã về thắp lửa ở trong nhân
trái cà phê đỏ như nụ hôn giấu vào lòng thịt da cháy nắng
 
Màu đen không gán mình vào thế giới phẳng
dưới đáy màu đen luôn có những con đường
cà phê là cửa hầm đến một không gian khác
gặp những binh đoàn hóa mật dưới bazan
 
Hộp cà phê gấp vuông một không gian
sắp đặt lại vô vàn không trật tự
mật quyết đen là thuật trình của nỗi nhớ
kí ức đỏ là phép màu của tử tế
 
Nén cả Đắk Hà vào một chiếc li
anh vắt mình ra khỏi mình ngày cũ.

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)