Bên vạt mùn cưa
Tưởng nhớ cha của chúng con
Chiếc áo cũ bạc màu
còn vương bụi mùn cưa
vẫn treo sau cánh cửa
nơi cha từng trầm ngâm cạnh đấy
giữa tiếng cưa ran suốt một đời
Cây thước gỗ mòn vạt hai đầu
cha gò lưng đo tháng ngày đói khát
đo tuổi mình già hơn tháng năm
Tiếng búa đục còn vang góc nhà chan chát
lưỡi bào rong nghe xé ruột gan
cha sống như mộng âm dương lặng lẽ
khớp trọn vào đời không thở than…
Cha là cột trụ không nghiêng
trong căn nhà cũ
mối mọt thời gian không làm xiêu đổ
trầm lặng như bức tường hằn vết chân chim
Chiều rớt nắng dọc theo thớ gỗ
bóng cha kéo dài như chốt đinh tre
ông từng ráp hàng trăm khung cửa sổ
nhưng không lắp nổi cho mình
một ô sáng riêng
Con từng ghét mùi mùn cưa bám áo
giờ lại thèm chạm hơi gỗ xưa
để biết cha từng sống
rất người
rất thợ…
Giờ mới hiểu mỗi nhát đục của cha
cũng đau như một lời nhẫn nại
giữa căn nhà cha làm
con rưng rức ôm mặt buồn nông nổi
để học làm người
biết nẻ đường mực thẳng ngay
Nay
bên vạt mùn cưa xưa
chỉ còn
một chiếc ghế gỗ không ai ngồi
nơi gió thổi qua mà không đẩy cửa
và đinh đóng ngập vào tim con
gỉ sét…
VNQD