Chờ con chiền chiện bay qua
Bởi vì những bông hoa thích nằm hát một mình
thềm xanh ngày lạ
nên trong tôi có một vài u ơ gì đó
động đậy mà không nói ra
Và bởi vì ban mai lạc mãi ngõ dài
mưa rây từng chùm bé dại
bên kia đường em ai vừa ngoái đầu nghiêng vai né gió
mai kia xuân mới về… sao phố đã lắm áo hoa
Bởi vì phố
bởi vì mưa
hay bởi vì những bông hoa thích nằm hát một mình
tôi cứ lang thang tôi tìm tôi trong tiếng người chưa gặp
mùa này lẹm sang mùa khác
đôi lần vẫy tay đôi lần ngoái lại
ô cửa sổ đầu mùa
như ai vừa hé
và tôi nghe lọt tiếng anh ơi…
Bởi còn mùa xuân
chùm xoan tím bừng trời hôm trước
sáng nay mẹ tôi quét lá trước ngõ nhìn lên
mẹ tôi cười dấu mùa xuân giăng đầy khóe mắt
hai hàm răng lưa thưa vài chiếc
mẹ bảo
giêng hai còn xoan chưa rụng hết
giêng hai còn chờ con chiền chiện bay qua.
Cười thì không cần hộ chiếu
Viết trên chuyến tàu SE1, tặng cô gái đến Ukraina
Em đến từ Ukraina
thằng bé ấy đi chơi cùng với ông bà
đến từ một nước khác
từ bắc vào nam, chúng tôi chung một toa tàu
Thằng bé thích dí súng vào em
bóp cò
pằng pằng pằng
Súng giả, tiếng nổ giả
chỉ ước muốn được chơi đùa cùng em là thật
em lè lưỡi ra chết giả
thằng bé thích thú ngả nghiêng
chúng ta cùng cười với nhau
em nhìn tôi: nắng quê anh thật hiền
Buổi chiều ngắn lại ngoài cửa sổ
con tàu cứ vô tình trườn đi
mọi thứ hồn nhiên trong trẻo từ em và cậu bé
làm lòng anh đang chết thật
vì yêu
Thế giới này sẽ đẹp biết bao nhiêu
nếu địa cầu chẳng còn những đường cong queo ranh giới
trẻ con và người lớn
chơi trò trận giả cùng nhau
sau cái lè lưỡi là mắt cười không hộ chiếu
Vâng, cười thì không cần hộ chiếu.
VNQD