Chiếc lồng và cánh chim
Tôi là chiếc lồng bỏ quên trên ban công cũ
gió đi qua như lời giấc mơ gãy đôi
không còn nhớ lần cuối mình cất tiếng
chỉ biết mình trống rỗng
như khung cửa sổ mở vào hư vô
Những thanh sắt là vết thương kín miệng
một vườn hoa khép lại chẳng còn mưa
tôi từng nghĩ mình là nơi trú ẩn
nhưng hóa ra chỉ là căn phòng không người
Tôi tìm một con chim như tìm một lời giải
giọng hót nào tự do, hoang dại
chỉ cần chạm vào nỗi nhớ đã lâu không chạm
một lần thôi, rồi bay đi cũng được
Có những chiều, nắng rơi vào khung lồng
ánh sáng chạm vào nhưng không ở lại
như kẻ qua đường bỏ lại câu chào vô nghĩa
tôi biết mình không phải là tổ ấm
Tôi vẫn chờ, giữa mịt mù
hàn những cơn gió
một đôi cánh sẽ đến
để tôi biết mình từng có một lí do để tồn tại.
Bức tranh lạnh
Em ngồi đó
cúi xuống tấm vai trần
giữa không gian nâu trầm
như mang cả nỗi buồn vào gió
Anh nghe
mùi hoa hồng nở
không vì ai cả
chỉ vì sự tĩnh lặng này đủ sâu
để lắng lại tiếng thì thầm của cánh hoa của bàn tay vừa khép
Mọi thứ đã rất im lìm
như đường cong trên cơ thể em không có ngôn từ
một khoảng cách không xa
nhưng mịt mờ đường biên anh chạm tới
Em ngồi trong sự trống trải của chính mình
như một bức tranh mà chỉ em hiểu
và anh là kẻ lạc lối
cố tìm một ý nghĩa để nắm bắt
Trong không gian một khối băng
anh thành cơn gió quẩn quanh
nhặt những cánh hương
tan dần trong nguội lạnh...
VNQD