VNQĐ giới thiệu: Thơ Phùng Hiệu

Thứ Bảy, 25/02/2017 00:20
Phung Hieu 215
PHÙNG HIỆU
Sinh năm 1976, tại Đà Nẵng
Sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh
Hiện công tác tại Báo Nhà báo và Công luận
Hội viên Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh
Tác phẩm xuất bản:
Tình không dám ngỏ, Nxb Văn học, 2008
Thức giấc, Nxb Thanh niên, 2010
Trong thế giới ngụy trang, Nxb Trẻ, 2013

Tháng Chạp
 
Dạo em về lối cũ chạm ngày đông
Vạt nắng cuối chiều vụt qua thương nhớ
Đêm tháng Chạp giá băng lòng kẻ ở
Bỗng  giật mình, như nhớ một người dưng
 
Hoang vắng lắm, hương mùa thôi trút gió
Bờ mênh mang, bờ lạnh đến vô chừng
Trong cánh lá mắt chiều hoang tháng Chạp
Thoảng trong ngần môi mắt cũng rưng rưng
 
Và mây trắng giữa đêm chừng bật khóc 
Cho tương tư chạm lối thuở em về
Ta rót lỡ nửa mùa trăng bỗng dại
Chợt vô cùng khi trót cạn đam mê
 
Ta trở lại khói hương ngày tháng cũ
Đêm ba mươi còn xót lại giao thừa
Trong nắng sớm bình minh vừa giác ngộ
Nẻo ta về bên ấy cũng vừa xuân.


nang binh minh 

Tuổi thơ trong mắt mẹ
                                                Dành tặng mẹ tôi
 
Lạch cạch! Lạch cạch!
Vòng xe đạp thồ băng qua con dốc
Phình phịch! Phình phịch!
Nhịp tim mẹ xua tan làn sương mỏng
Đêm chưa tròn giấc ngủ trung du
 
Như chiếc đồng hồ báo thức
Mẹ đi qua thời thanh xuân
Mẹ đi qua thời đạn lửa
Mẹ đi qua mỗi ngày một bữa
Sắn khoai…
 
Bằng mái đầu tẩm nắng pha sương
Bằng đôi chân trần nứt nẻ
Bằng đôi vai nhỏ gầy gò
Giữa cuộc đời bữa đói, bữa no
Mẹ bọc đàn con gầy còm ốm yếu
 
Hôm nay
Con trở về tóc mẹ đã hoa râm
Chân mẹ bước quãng đường không ngắn lại
Ôi vòng tay trải hai mùa thế kỉ
Những vết nhăn không khuất phục bao giờ
 
Con tựa đầu vào hơi thở ngày xưa
Nhìn vết thời gian còn in trên mắt mẹ
Con đi nửa quãng đời tuổi trẻ
Mới biết tuổi thơ mình
Từng lăn trên sóng mắt
Mây trắng thầm tóc mẹ đêm đêm.
 
mẹ

Bình nguyên xanh
 
Những tia sáng đan xen
Trong khu rừng cao su ngái ngủ
Đêm bình nguyên trở giấc
Mồ hôi quyện hạt sương khuya
 
Khi những ánh đèn quét trên mắt lá
Và những cánh tay quen thuộc tìm về
Trong khuôn viên định mức
Giọt nhựa giọt đời đan lẫn vào nhau
Như thể một bức tranh không có gam màu
 
Khi bình minh chối từ lõa thể
Tôi quệnh quạng qua những hàng cây
                                   bằng đôi giày ủng
Chiếc gân tay rách tướp tháng ngày
Chị vào mùa giữa lúc đêm đông
Anh trút mủ giữa ngày nắng cháy
 
Thời gian như quen thuộc
Những bàn tay nông trường
Những bước chân thế hệ
Băng qua trùng điệp núi đồi
Qua những cánh rừng cao su đất đỏ
Cho Bình Lộc nguyên xanh.

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)