Chùm thơ của Nguyễn Khánh Chi

Thứ Năm, 15/02/2018 09:09
Chuyện tình đá và nước
 
Anh là đá
Em là nước
Anh ngạo nghễ
Vươn cao đến tận trời
Em âm thầm
Rì rầm đi
Âm thầm
Rì rầm chảy
Âm thầm thấm vào từng kẽ nhỏ
 
Anh là đá
Em là nước
Anh kiêu hãnh
Tự hào mình rắn chắc
Với ngàn năm
Em yếu mềm
Mong manh hơn lụa là
Nhẹ nhàng hơn cỏ
Em vấn vít
Em quẩn quanh
Em mát mượt ngọt ngào
 
Anh là đá
Em là nước
Anh là ngàn năm
Em là sương khói
Anh ngông nghênh với cao xanh
Em thấm anh mòn mỏi
Em ru anh mát lành
Em quẩn quanh êm ái
 
Anh là đá
Em là nước
Em tạc anh
Thành long lanh
Thành dáng hình
Thành hang động
Thành kỳ ảo
Em tạc anh thành
Tình Yêu
 
Anh là đá
Em là nước
Không có anh
Em thấm vào đất
Em hóa thành sương
Anh là đá
Cho muôn đời em để lại dấu tích
Những bào mòn, những xói, những chảy trôi
Để lại dấu tích của Tình Yêu Em
 
Anh là đá
Em là nước
Ừ, muôn đời vẫn thế
Anh cứ là đá
Em chỉ là nước thôi.
 

 

 
 Hành hương

Người ta kể cho tôi nghe về những ngôi đền trên núi cao
Về những ngôi chùa trong rừng xa
Về những vùng đất tâm linh kỳ diệu
Để đến được với nó, người ta phải vượt qua rất nhiều chặng gian nan
Nào những chuyến máy bay xốc và hụt trong tầng chân không hoảng loạn hoang mang
Nào những chuyến xe nhét đầy người nhễ nhại mồ hôi lo lắng
Hay những con đường dài cuốc bộ miệt mài mưa nắng vắt kiệt sức mình cho những câu kinh cầu dài dặc
Và hành trang mang theo rơi rụng dần dần để trả giá cho từng bước đến nhẹ lòng
Tôi chưa từng vượt qua những chặng hành hương nhọc nhằn khổ ải xa xôi ấy
Chưa từng phải ném dần đi những hành trang trĩu nặng luyến tiếc đời sống ấy
Chưa từng phải khóc vì ngón chân bật máu hay thân thể rã rời trong bụi đường khổ ải
Tôi chỉ vượt qua đoạn đường sân si, thù hận, ghét bỏ, tham lam trong chính lòng mình
Tôi chỉ nhận thêm vào trái tim mình những hành trang yêu thương, thứ tha, chia sẻ rất dịu dàng và âu yếm
Cuối con đường tôi đi là những đền thờ, những ngôi chùa, những vùng đất linh thiêng kỳ diệu của riêng tôi


8/2015
 
image1


Nơi trú ẩn đầu tiên và cuối cùng
Khi cuộc sống rúng động và đổ ụp nháo nhào vì
Những cơn động đất tình người
Những cơn động đất nhân cách
Những cơn động đất niềm tin
Những cơn động đất lương tâm
Khi tất cả những bài học, những kinh nghiệm chỉ dạy của ông bà, của những nhà quân sự, hay của những nhà khoa học tài ba
Những chỉ dẫn dù thông minh hay ngô nghê nhất
Về những chỗ trú ẩn rất mong manh và buồn cười đến lạ
Giữa bốn góc chân bàn yếu ớt
Hay những hầm bê tong cho các nguyên thủ quốc gia
Đều chẳng mang đến một chút nào sự bình an tin tưởng
Thì trái tim em, nụ cười em, sự thơ ngây của em, lòng hoài vọng bình an và yên tĩnh của em
Sẽ tìm đến một chỗ trú ẩn duy nhất
Là trái tim dịu dàng của anh, là sự bao dung của anh, là sự hiền hậu của anh
Và khi đó
Em trốn vào trong anh
Em nép vào trong anh
Em lẩn tránh trong anh
Và khi đó, chỉ một nụ cười của anh
Cái nắm tay của anh
Nụ hôn nhẹ phớt lên trán em của anh
Và thậm chí, cả lời mắng yêu của anh
Cũng mang đến cho em một nơi chốn trú ẩn an toàn và bình yên nhất
Để em có thể quên hết những bạc bẽo, dối lừa và độc ác của con người
Để em có thể tạm quên đi rằng cuộc sống này đang thiếu vắng tình người, nhân cách, niềm tin, lương tâm
Để em có thể sống sót cho đến cuối cùng thời khắc của mình 
Và tin đến cuối cùng niềm tin thơ dại của mình 
Rằng cuộc sống này luôn sẽ có những hồi sinh từ tình yêu!


Tranh của PHẠM HÀ HẢI
 

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)