Chùm thơ của tác giả Lê Văn Hiếu

Thứ Sáu, 15/06/2018 00:28
Mạch nguồn
 
Vì xa biển nên anh không thấy biển nhắm mắt như thế nào
càng không nghe lời giận hờn của sóng
vì xa biển nên không nghe linh hồn con cá khóc
linh hồn có nước mắt không
cá chết có nước mắt không
 
Như thể từ ngày anh xa sông
từ ngày anh quay quắt với sông
không biết sông
bên nào bồi bên nào lở
 
Anh về với bến nước trên đồi cao
bến nước trên đồi cao
giờ cũng không còn nữa
tiếng cười giòn của năm nào
ra đi không từ giã
 
Cái giếng trong vườn nhà anh
đêm đêm về lại khóc
ngày thở những tanh rêu
đêm thở mùi buồn
liệu còn mạch nguồn nào
trong vắt với chúng ta không.


1 (1)


Ngàn ngựa
                                Thân tặng Trần Màu
 
Đi từ xứ hát tuồng
mang theo tiếng hí của ngàn ngựa
 
Những con ngựa cách điệu
cất vó trong khung trời hẹp
nhảy dài theo bước chân tôi
lốc cốc âm vang nhung nhớ
 
Từ quê xứ tuồng
những con ngựa theo tôi leo núi
gắn mình vào mỗi mầm cây
tự lúc nào không biết
 
Bất chợt
hoa cà phê nở bung
từng chùm, từng chùm trắng muốt
 
Hiện ra hàng đàn ngựa bạch
tôi nghe chúng hí vang
phải chăng quê xứ tuồng
gửi cho tôi ngàn ngựa.

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)