NGUYỄN PHONG VIỆT
Có những chiếc ghế đặt cạnh nhau
Có những chiếc ghế đặt cạnh nhau
sau tháng ngày mưa nắng dãi dầu
Chúng ta cuối cùng cũng đi qua được khúc quanh
để nhìn thấy lại con đường từ đầu
như đã từng mơ một tách trà, ít mứt gừng và nhìn ra đồi núi
lòng không còn bình yên nhưng bàn tay đã thay đổi
cách nắm giữ một con người có thể tan nhanh như làn khói
là lùi lại làm điểm tựa lúc chông chênh
Mình không còn đòi hỏi nhau hay cần phải đáp đền
mặc nhiên thiệt thòi cũng là một niềm vui thấy người ta hạnh phúc
hơn thua thêm một lần cũng đâu khiến mình quên đi ấm ức
thắng một người mình yêu thương nhất
là thua cả một dặm đường đời
Những chiếc ghế đặt cạnh nhau vào những đêm tối trời
chắc chỉ mong đừng thấy một vì sao nào lo lắng
nỗi hoang mang của bóng đêm thường sẽ khiến con người ta trĩu nặng
vì phải chờ một tia nắng
mới nhìn thấu rõ được cõi lòng
Đôi khi vì một cánh chim bay ngang qua mà mình nhớ
những năm tháng bốc đồng
không sợ chân đau chỉ sợ con đường dẫn đến vực sâu của ngày mới
mỗi một vết thương đều là câu trả lời cho trăm ngàn câu hỏi
mình vẫn còn chịu nổi
vì còn có nụ cười
Những chiếc ghế đặt cạnh nhau dưới một bầu trời
nhìn ra xa hay đối diện nhau trong một góc đường nhỏ hẹp
cũng chỉ là một câu chuyện của hai con người vì mình mà ấm áp
dù ngoài kia có bao nhiêu gươm đao sắc bén
cứ để mình làm dòng nước trôi qua
Có những chiếc ghế đặt cạnh nhau
ở phía trước của một ngôi nhà…
36
Không còn đau đến mức ngưng thở
không còn nhớ
mình đã từng cuồng điên đến thế nào
Năm tháng này, mình đã đi ra khỏi những giấc chiêm bao
nỗi hoang mang biết tựa vào đâu để đứng vững
ai nói gì, làm gì cũng chỉ là gió thoảng
quan trọng là mình có muốn
sống như chưa bao giờ
Những yêu thương rồi đến lúc bình tâm như nắng sau một cơn mưa
chậm rãi chìa tay ra để nhận về hơi ấm
con người vẫn luôn luôn lạ lẫm
vui đến tận cùng rồi một ngày oà khóc
vì trái tim mình đã sai
Mình không thể nào sống lại cuộc đời lần thứ hai
nhưng cứ ngoái đầu như một vòng tròn khép kín
thứ đẹp nhất là thứ mà mình đã từng nếm
nơi bình yên nhất là nơi mình đã đến
vậy còn mai kia?
Vậy còn ngôi nhà nơi mình mong muốn sẽ trở về
còn những tiếng cười đã vì mình mà cất tiếng
còn những bao dung không bao giờ nói lời đưa tiễn
còn quãng đời đang chờ mình sắp xếp
những yên vui
Chúng ta đang ở tuổi làm một mái hiên che chắn cho một góc trời…
Nhà tôi đó
Nhà tôi đó
nấp sau những ngọn gió
và một khu vườn
Nhà tôi đó, sẵn có bên trong một người thương
áo hôm nào cũng thơm mùi âu yếm
nắng sớm ngoài kia những ngày bộn bề lòng thu xếp
chỉ cần một tiếng cười khúc khích
là đủ xua tan
Nhà tôi đó, tóc được gội mỗi ngày để hít hà cho hết cả không gian
chén đũa dọn ra đôi lần va vấp
đâu ai giống như ai nên muối mặn thì gừng cay có gì đâu lạ lẫm
một người ngước mắt nhìn lên một người khép mi nhìn xuống thấp
biết phải nói ra những niềm riêng thật chậm
để mà còn cân đo
Nhà tôi đó, nhiều đêm ngày cửa nẻo thấp thỏm âu lo
khi tiếng giày cởi ra rụt rè sợ một người thức giấc
sao dám tin với phố đông người chật
nên cứ về là muốn làm đứa trẻ con vô tư và thành thật
với cơn đói cùng khoảnh khắc biếng lười
Nhà tôi đó, lắm lúc buồn lại nghĩ đến ngày rong chơi
mắt chưa bao giờ ngoảnh lại phía sau để nghĩ về
điều gì vương vấn
nhưng con đường mai kia cũng chỉ là con đường hun hút
bụi đường xa tít tắp
có nơi nào cho mình bật khóc
vì mình được yêu thương?
Nhà tôi đó,
có hai con người rất bình thường!
VNQD