Chùm thơ của tác giả Vũ Tuấn Anh

Thứ Năm, 14/12/2017 00:11
Tháng mười
 
 
Hình như đang tháng mười
trên cánh đồng lúa chín
màu áo nâu bịn rịn
mẹ tôi ngày chưa xa
 
Muối trắng tấm lưng cha
nghiêng trời chiều kéo lúa
hương thơm mùi bếp lửa
em hát đầy đêm trăng
 
Đám trẻ con dung dăng
vương rơm thơm đầy ngõ
tiếng đàn trâu gặm cỏ
lạnh ngang thềm sương đêm
 
Đâu cuốn phim không tên
thao thức cùng tóc bạc
thương vóc mai mình hạc
mẹ cha về in khuya
 
Sông đang thở xa kia
cỏ đâu còn xanh bãi
người đi ừ đi mãi
riêng mình tôi tháng mười.

 
7


Chị tôi
 
 
       Nhớ xưa hai chị em mình
mải chơi rách áo sân đình gặp mưa
       giận lên mẹ đánh để chừa
thương em chị nói em chưa biết gì
 
       Em đau chị cố nằn nì
buông roi nước mắt đầm mi ba người
       đi qua bao chuyện khóc người
gói riêng một trận mưa rơi trưa hè
 
       Lớn lên chị kể em nghe
cha về… tấm giấy nghiêng đè hai vai
       lằn roi mẹ tím nguôi ngoai
tóc xanh rồi bạc đan cài đêm đêm
 
       Em mài sắt mãi cũng nên
sao riêng đời chẳng chịu đền chị tôi
       đã từng như đũa có đôi
thoáng thôi bóng xế đơn côi đêm về
 
       Giờ không áo rách nón mê
mẹ đi chị ở người quê duyên trời
       sân đình in bóng chị tôi
đêm đêm một chấm sao trời đêm đêm.

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)