Ngoại
Ngoại nằm nghiêng trên chõng
Ngoài kia rặng phi lao chen nhau ngàn dặm
Ngoại thì thầm cùng sóng
Gió cuốn cát trong
Tràn lên biển mặn
Ánh mắt ngoại đăm đăm
Vắt ngang bên dòng sông thăm thẳm
Có một người ra đi từ miền sông ấy
Trăng sáng trắng và bờ cát phẳng lặng
Rặng phi lao rì rào
Mà người xưa yên ắng
Ngoại nằm im trên chõng
Chiếc chõng tự ngày nào chỉ có hai tâm hồn cháy bỏng
Nay tóc ngoại bạc màu
Và bờ môi nâu mọng
Vẫn khắc khoải mong chờ
Một người về cho mùa đông ấm lại
Ngoại ông ngăn sóng biển Đông
Trong lần ra trận
Mà không trở về.
Vã gió
Vo tròn bóng nắng trong tay
Khăn thâm vã gió mẹ may nhọc nhằn
Bình minh nhún gánh sương cằn
Quẩy mưa lững thững đá hằn gót chân
Hoa đèn leo lét cùng xuân
Mẹ khêu lại chỗ gió vần nát đêm
Mẹ ơi song ngắn lưng mềm
Lệ hồng thả nhũn xuống thềm mà đi
Bồng bềnh một cánh lưu li
Tang tảng sáng đã quy y rượu lòng
Mẹ tôi gấp gối vào đông
Sắc trời nhuộm cũ cửa lồng sơn son
Ai phơi khốc cả lối mòn
Để thân áo gió xoáy tròn đầu thu
Chia giông rát bóng mây mù
Đêm suông chuốt phím trăng lu giá hồng.
VNQD