Chiều phố cổ
Dấu hài giấc mơ theo những bàn chân
Lụa là người xa
Khi cơn mưa đến trong thành phố
Son áo nào giữ lại chiêm bao
Chớm lưng trời tóc hạ
Mặt hồ xanh bao dung
Gió từ tiền kiếp thổi đến muộn màng
Ta đã sớm mung lung
Như vừa biết thương một chiều xứ lạ
Cho hết những vắng thinh lời
Cho bốn mùa nguôi ngoai nhớ
Đem ta gần lại bóng cây im
Ngàn tiếng chim
Lảnh về đâu
Hay đất nước thì thầm từ trong màu lá
Quay thắt đường trần phố cổ
Ngậm ngùi bọt bóng mưa tan
Xa thành gần
Lạ thành quen
Cố đô mãi cố nhân
Chỉ một dáng ngồi đủ hiểu lòng sau trước
Ta vừa trẻ lại
Phố chẳng già thêm
Đời cuốn trôi những thao thức lịm dần
Thuyền bến còn tin nhau?
Trận mạc xa rồi
Không còn kẻ lái đò kể chuyện ngày sau
Dạt về sông một nhịp cầu đã lỡ
Chiều phố cổ
Hoa Lư vạn dấu hài…
Viết ở Tiểu đoàn 24
Nếu chinh chiến vẫn còn
Vẻ u buồn của dòng sông không bao giờ thấy được
Câu thơ nằm trong bóng tối
Tuổi hai mươi này ra sao?
Nếu chinh chiến còn
Đeo tang là chít mảnh vụn cuộc đời lên tóc
Mẹ nghèo đâu có hương trầm để đốt
Nỗi nhớ thành mây đen
Nhưng hòa bình em à!
Tiếng khẩu lệnh bắn chiều nay chỉ là diễn tập
Nền trời vờ run rẩy
Để chúng mình biết “quê hương” từ độ hai mươi
Nhập ngũ rồi em có nhớ câu tuồng cổ quê cha
Lô cốt giữa đồi
Băng đạn dưới hoàng hôn
Đường bay là những cầu vồng ý nghĩ
Khẩu lệnh rùng rùng
Vầng mây chuyển bánh đi xa
Bỏ quên người lính kề vai trong khối hình đã xếp
Hai bốn giờ gõ nhịp
Câu tuồng giọt xuống bàn chân.
Ngày sông
Vãn hội chùa em ở lại hay không
Đi qua ngày sông với con đò luống tuổi
Thôn xóm còn tiếng cười
Hàng cau còn óng
Chỉ sông vẫn buồn như lần nhòa với biển
Quên mất tên xưa
Sông hai mùa
Chẳng phải nắng mưa
Hòa bình và chiến tranh
Có nỗi đau chung chỉ lòng sông hiểu
Suốt đời chờ tiếng hò ngang
Trước giờ khoác súng lên vai
Cha mẹ đã bắc thân cau tìm lời hò hẹn
Sông cũng nhiều nước mắt
Ở lại ngắm nhịp cầu ra Bắc vào Nam
Tàu chở quặng đi về phía biển
Nếu mãi là người của núi
Em có thương đồng bãi nằm im
Sông dài quá bước chân người cũng vội
Phố thị mải mê
Chiếc vé đã cầm tay
Bài thơ chờ những phút ra đi
Làm sao nhớ ngày sông buồn khi nhòa với biển…
VNQD