Nghĩ từ làng gốm
Tôi về Phù Lãng đầu xuân
Nghe trong ruột gốm mạch ngầm đất đai
Hoá thân thành những đền đài
Nuôi hồn xứ sở rộng dài xưa sau
Nhủ thầm liệu đất có đau
Hiến mình cho lửa nên màu sành nung
Bao nhiêu mong ước sáng bừng
Bấy nhiêu bỏng rát trong từng nghĩ suy
Gốm ơi hãy nói gì đi
Sao ngồi im lặng nhẵn lì thời gian
Lọ, bình, hũ, vại, tiểu, ang
Thản nhiên đựng những bình an nỗi đời
Ơi cô thợ gốm đôi mươi
Từ tay em đất hát lời tình ca
Xin em nặn những xót xa
Nung lên thành gốm nở hoa dâng đời!
Đãi
Tôi ngồi đãi những tháng ngày
Bao nhiêu mưa nắng đong đầy buồn vui
Nhặt riêng những nỗi ngậm ngùi
Tôi đem gói kín rồi vùi vào đêm
Tôi ngồi đãi gió qua thềm
Đãi hương thấm vạt tóc mềm bay xa
Gạn tìm dư vị thật thà
Tôi ngồi pha một ấm trà mùa đông
Tôi ngồi đãi nhớ bên sông
Gửi người giặt áo cho chồng xa quê
Nghiêng tay đãi những cơn mê
Thả theo sông cả lời thề lênh đênh
Tôi ngồi đãi một bóng mình
Ngả trên thềm vắng lặng thinh cúi đầu
Hình như trời đổ mưa mau
Càng nhanh tay đãi càng đau bóng dài...
VNQD