Thơ của Nguyễn Văn Song

Thứ Ba, 07/05/2024 08:14
 

Nghĩ từ làng gốm

Tôi về Phù Lãng đầu xuân
Nghe trong ruột gốm mạch ngầm đất đai
Hoá thân thành những đền đài
Nuôi hồn xứ sở rộng dài xưa sau

Nhủ thầm liệu đất có đau
Hiến mình cho lửa nên màu sành nung
Bao nhiêu mong ước sáng bừng
Bấy nhiêu bỏng rát trong từng nghĩ suy

Gốm ơi hãy nói gì đi
Sao ngồi im lặng nhẵn lì thời gian
Lọ, bình, hũ, vại, tiểu, ang
Thản nhiên đựng những bình an nỗi đời

Ơi cô thợ gốm đôi mươi
Từ tay em đất hát lời tình ca
Xin em nặn những xót xa
Nung lên thành gốm nở hoa dâng đời!


Đãi

Tôi ngồi đãi những tháng ngày
Bao nhiêu mưa nắng đong đầy buồn vui
Nhặt riêng những nỗi ngậm ngùi
Tôi đem gói kín rồi vùi vào đêm

Tôi ngồi đãi gió qua thềm
Đãi hương thấm vạt tóc mềm bay xa
Gạn tìm dư vị thật thà
Tôi ngồi pha một ấm trà mùa đông

Tôi ngồi đãi nhớ bên sông
Gửi người giặt áo cho chồng xa quê
Nghiêng tay đãi những cơn mê
Thả theo sông cả lời thề lênh đênh

Tôi ngồi đãi một bóng mình
Ngả trên thềm vắng lặng thinh cúi đầu
Hình như trời đổ mưa mau
Càng nhanh tay đãi càng đau bóng dài...

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)