Thơ của Đậu Hoài Thanh

Thứ Hai, 22/04/2024 19:18

Sinh năm 1967 tại Nghi Xuân, Hà Tĩnh
Hiện công tác tại Bộ Công an
Đã xuất bản:
- Tiếng thời gian cất điệu, Nxb Hội Nhà văn, 2017
- Niềm quê, Nxb Hội Nhà văn, 2018
- Tìm miền hư ảo, Nxb Hội Nhà văn, 2019
- Hồn cỏ, Nxb Hội Nhà văn, 2020
- Lời gió, Nxb Hội Nhà văn, 2023

“Văn học là tiếng nói của tấm lòng trung thực, tình yêu thương của con người với những chiêm nghiệm và suy tư sâu sắc về đời sống. Văn học là cao quý và thiêng liêng. Bởi vậy, tôi thích được viết, được sống, được mơ ước, được cất lên tiếng nói từ trái tim mình và viết như thế là để tồn tại.”

Truông Bồn

Chiều nay về lại Truông Bồn
gió đâu cứ mãi bồn chồn nỗi xưa
thác Kèm gọi mãi ai thưa
bom rơi đạn réo như vừa đâu đây

Chiến tranh đổ xuống đất này
rừng xanh xao xác tháng ngày mồ côi
người ngã xuống chật đất đồi
vầng trăng mười sáu xẻ đôi giữa chừng

Những bông hoa nở giữa rừng
hương thơm đất mẹ rưng rưng bóng chiều
vẫn mùi bồ kết thương yêu
quyện trong nắng lửa ngang chiều tỏa hương

Đêm rừng gối đất nằm sương
đạn bom cày nát cung đường máu rơi
xe đi cuộn gió bời bời
niềm tin khắc tạc những lời thủy chung

Bây giờ ở cõi vô cùng
chẳng còn bom dội nắng nung mưa dầm
nay về trước mộ âm thầm
nén hương cháy dở mộ phần ngẩn ngơ…


Quê hương

Em về trên lối cũ
trĩu nặng bờ vai nỗi nhớ chênh chao
hình như tiếng ai gọi
dáng ai xưa
như bóng mẹ khuất sau vòm xanh lá

Em tìm về
lời ru trên cánh võng
ngàn gió lao xao vạt cỏ hát bên đường
đời của mẹ tảo tần lận đận
sớm đầu sông khuya tối đất phận nghèo

Đã xa quê gần nửa đời người
mảnh đất khắc vào em trận gió Lào rát bỏng
đêm xuống muộn sân nhà còn như đổ lửa
chiếc áo tơi che chắn một kiếp người

Tiếng ve kêu buốt ruột lũy tre làng
cha ngồi lặng trước hiên nhà vò gối
gió cứ thốc qua ngày nắng cháy
đất miền Trung xơ xác mái nhà tranh

Núi Hồng, Ngàn Phố, Ngàn Sâu ngân câu ví dặm
sông La nâng em đôi cánh mong manh
bay ngang qua thơ dại cánh đồng vàng
thấm đẫm đọi chè xanh bánh đa vừng xứ sở

Em trở về trong ảo ảnh cơn mơ
nhớ giọt mồ hôi đầm đìa lưng áo mẹ
xoong cơm cháy mỗi ngày mòn trơ đáy
đất quê nghèo tím tái vạt ngô khoai

Tìm về nơi nguồn cội giọt máu quê
da diết tiếng sáo diều bên triền đê lộng gió
em cất giữ trái tim vào thẳm sâu nỗi nhớ
khắc khoải niềm thơ dại cố hương em...


Một thoáng Đồng Lộc

Nơi cánh rừng thuở ấy tuổi hai mươi
chẳng còn vạt cỏ xanh che đất nằm dịu mát
bom đạn trút xuống từng vạt đất
những cung đường máu chảy buốt ngàn năm

Tuổi hai mươi kí thác mây ngàn
nơi cơn sốt dại tê trong đói rét
bao khát vọng thanh xuân gửi vào cái chết
tiếng gọi của tình yêu mà bom dội tơi bời

Giữa đồi thông các chị nằm yên nghỉ
đóa hoa tươi dịu mát trên mồ
sông La chảy giữa đôi bờ sóng vỗ
gió Trường Sơn thổi lạnh dọc triền sông

Cuộc chiến tranh như vẫn còn đây
nếu trở lại thời gian đã mất
xin được yêu anh bằng trái tim thật nhất
được nghe tiếng nôi ru điệu ví quê mình

Những bông hoa trinh nữ sớm mai này
vẫn rực rỡ trong hương trầm khói tỏa
Đồng Lộc ơi! Cung đường đi muôn ngả
lại trở về trong ấm nóng vòng tay…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)