Từ bàn chân Châu Phú
Chiều xa ghé lòng Châu Phú
bóng chiều mọc từ mười năm giấc ngủ
ai thử ướm trăm lần dấu bàn chân sắp mục
mãi không vừa một ngón hình dung
Lối bờ giậu xưa móm mém
đói lòng cơn bấc căm căm
rụng dấu rơi vài bông dâm bụt
rớt thẳng xuống tim con giây nín lặng
thương gió quẩn bậu nhà đã bao năm
Từ bàn chân Châu Phú con đi
giọt nước mắt Láng Linh chưa ráo tạnh đôi bàn tay chớm nụ
hồn nghĩa sĩ Bảy Thưa thoát thai nhành hoa đất
đêm ngày vọng chặt bóng quê hương
Con giờ có hơn gì phận khách
ngần ngại tím chiều mảnh đất từng thấm đẫm lời ru
vấn khăn khiêm cung trước chiếc xuồng ấu thơ khàn giọng
sớm theo nội xé đồng
bồi táng mình dưới cội me tây
Từ bàn chân Châu Phú con lại đi
chấm khăn xôn xao đời cứa lòng con áo mão
đêm chiết thoi thóp từng mảnh ru hời đạo mạo
xây lại con vệt chân phù sa rắn rỏi mặn mà
chớ cần ướm thử, con đi.
Đêm phai
Thành phố nào biết ngủ
bao tiếng còi xe không mang kịp giấc mơ
nhập nhằng con nghe lời cỏ thở
Lũ chúng con mang được đôi chân ra phố
quên bẵng trái tim
từ lâu chôn sâu dưới bần đước quê nghèo
mùa lũ về tép tôm búng đường thơ ấu
Sẽ còn ai thương đêm Thạnh Mỹ Tây nghén thai mảnh trăng gầy
cha thôi hụp lặn khâu bóng mình trong nát bươm tay lưới
bao mùa điên điển thổi vàng con ngươi nắng hạ
xám ngoét đêm quờ quạng tiếng thở cuối bờ
cha cay đắng buông mình
lênh đênh mãi không kịp chạm thấu vách quê
Mẹ chạy một mạch ra cánh đồng không vách cuối
đêm Gành Hào cài then nức nở
mẹ cào đêm xám tro
cố khoét da họa lại nét xuân thì ngát xanh rồi tưởng nhớ
rút từ dạ mảnh trăng trả cuốn rốn cho đồng
đêm vọng xàng - xề - cống - líu Lá trầu xanh
Lũ chúng con bước ra từ ngàn đêm áo mẹ
khúm núm
quẳng sỏi đá lên kiếp đom đóm lạc đàn leo lét gió
đêm vẫn bao dung hỏi tên từng con ngõ
chợt cời lên
từng thấp thỏm mênh mông.
VNQD