Chuộc tội
Khóa trái khuôn mặt
bứt khỏi mười ngón tay ấm ớ
tôi ngún vào đêm
Phố chuồi như một chiếc tách dại khờ
hạnh ngộ bên này vỡ vụn bên kia
người người ăn niềm đau
tập vặn mình vừa đủ bóng
Nơi người đàn ông câm cùng con chó mù kiêu hãnh
nơi bà mẹ ôm con gánh hết mùa đông
khoảng vắng thừa lên chơi vơi
Sài Gòn tập nói
Sài Gòn tập cô đơn
chỉ bài thơ là vật chứng
chở phù du đi qua
Tôi nhặt tôi
mai này tự sự với Sài Gòn
trăng rất nhẹ và tinh tươm.
Gội rửa
Mịn lành hơi mẹ
bụi phủ ấm ngực cha
đứa trẻ chẳng làm phiền ai
tự mình gieo vận may
phần cún phần gà phần chổi đót
ai nói đường về nặng trĩu
thêm bước nữa là quê
Giữ chặt cái bóng cho nhau
những phận-người-thức ngược chiều im lặng
Nuốt cạn nắng mưa
nuốt cạn đêm tối
họ chạy xuyên qua thành phố
gội rửa lung linh
gội rửa huyết thống
gội rửa tất cả
tất cả
Tôi gói những giọt nước mắt
những giọt nước mắt buốt mùi đồng
thơm hơn im lặng người.
VNQD