Thơ của Hoàng Thuỵ Anh

Thứ Sáu, 12/04/2024 09:00

Chuộc tội

Khóa trái khuôn mặt
bứt khỏi mười ngón tay ấm ớ
tôi ngún vào đêm

Phố chuồi như một chiếc tách dại khờ
hạnh ngộ bên này vỡ vụn bên kia
người người ăn niềm đau
tập vặn mình vừa đủ bóng

Nơi người đàn ông câm cùng con chó mù kiêu hãnh
nơi bà mẹ ôm con gánh hết mùa đông
khoảng vắng thừa lên chơi vơi

Sài Gòn tập nói
Sài Gòn tập cô đơn
chỉ bài thơ là vật chứng
chở phù du đi qua

Tôi nhặt tôi
mai này tự sự với Sài Gòn
trăng rất nhẹ và tinh tươm.


Gội rửa

Mịn lành hơi mẹ
bụi phủ ấm ngực cha
đứa trẻ chẳng làm phiền ai
tự mình gieo vận may
phần cún phần gà phần chổi đót
ai nói đường về nặng trĩu
thêm bước nữa là quê

Giữ chặt cái bóng cho nhau
những phận-người-thức ngược chiều im lặng

Nuốt cạn nắng mưa
nuốt cạn đêm tối
họ chạy xuyên qua thành phố
gội rửa lung linh
gội rửa huyết thống
gội rửa tất cả
tất cả

Tôi gói những giọt nước mắt
những giọt nước mắt buốt mùi đồng
thơm hơn im lặng người.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)