Thơ của Hoàng Thuỵ Anh

Thứ Sáu, 12/04/2024 09:00

Chuộc tội

Khóa trái khuôn mặt
bứt khỏi mười ngón tay ấm ớ
tôi ngún vào đêm

Phố chuồi như một chiếc tách dại khờ
hạnh ngộ bên này vỡ vụn bên kia
người người ăn niềm đau
tập vặn mình vừa đủ bóng

Nơi người đàn ông câm cùng con chó mù kiêu hãnh
nơi bà mẹ ôm con gánh hết mùa đông
khoảng vắng thừa lên chơi vơi

Sài Gòn tập nói
Sài Gòn tập cô đơn
chỉ bài thơ là vật chứng
chở phù du đi qua

Tôi nhặt tôi
mai này tự sự với Sài Gòn
trăng rất nhẹ và tinh tươm.


Gội rửa

Mịn lành hơi mẹ
bụi phủ ấm ngực cha
đứa trẻ chẳng làm phiền ai
tự mình gieo vận may
phần cún phần gà phần chổi đót
ai nói đường về nặng trĩu
thêm bước nữa là quê

Giữ chặt cái bóng cho nhau
những phận-người-thức ngược chiều im lặng

Nuốt cạn nắng mưa
nuốt cạn đêm tối
họ chạy xuyên qua thành phố
gội rửa lung linh
gội rửa huyết thống
gội rửa tất cả
tất cả

Tôi gói những giọt nước mắt
những giọt nước mắt buốt mùi đồng
thơm hơn im lặng người.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)