Bài học từ cây
Con lớn lên
cùng cây non trước cửa nhà mình
mỗi năm thản nhiên thêm khấc
cây càng cao xanh ngời ngợi bao nhiêu
càng thoải gốc rễ cắm sâu lòng đất
đất hun cây quấn quện đậm thương
cây ôm đất ăm ắp bóng nhớ
khu vườn mộng muôn bài học mở
đàn kiến tha đi những mẩu nắng bạc màu
bông hoa nhỏ dạy con hiểu mùa xuân
đẹp biết mấy cũng là hữu hạn
hương thơm, mật ngọt luôn dẫn dụ
đừng dễ dãi như ong, bướm kềnh càng
mầm non khoe vẻ ngoài tươi xanh
gặp bão táp chùn mình gẫy gập
cây càng nhiều năm tuổi càng biết im lặng
sự vững chãi ở xù xì gai góc
ngực bao dung tỏa vầng tán rộng
nhựa chảy dồi dào lại ẩn giấu bên trong
chẳng mấy loài có thể kết trái quanh năm
sâu bọ thường chỉ nhằm lá xanh, trái chín
đất cứng khô, cỏ làm sao mọc
đất mướt mềm, vườn trổ lá đơm hoa
Con lớn cùng cây
con nhìn cây học
nắng mưa dầu dãi kiếp cây, kiếp người
cây vẫn ngẩng đầu kiêu hãnh vươn lên.
Những ngọn lửa mất trí
Những ngọn lửa điên cuồng bốc lên
mặc muôn tiếng kêu gào vang tòa chung cư thảm thiết
“con ơi, mẹ ở trong này
thèm quá ngoài kia, thênh thang trời xanh mây trắng”
“mẹ ơi, cổ con bị siết nghẹn ngọn khói đắng
nước mắt ròng ròng khao khát một vòng ôm”
“chị ơi, em muốn về nhà mình ăn một bữa cơm
nhưng mọi lối bây giờ chỉ trừng trừng mắt lửa”
từng bàn tay cấu cào khe cửa
mầm hi vọng nhỏ nhoi không còn chỗ thở
nguyện ước nào cho phút tuyệt vọng cuối cùng?
Ngùn ngụt lưỡi gươm lửa hung hãn tiếp tục vung lên
chất chồng vỡ nát kinh hoàng đổ xuống
những cuộc ra đi chóng vánh
thịt da nhức buốt
sóng trào nước mắt
làm sao xoa dịu ngồn ngộn cháy nóng giày vò?
Căn phòng từng đựng đầy ước mơ
ước mơ của cô gái trẻ đã tan vào lửa
bóng hình thân thương nhòa trong thương nhớ
ngày tháng đằng đẵng cuộc đời mẹ già biết bấu víu vào đâu
bao lâu trái tim có thể bớt đau
bao lâu có thể
sẽ là bao lâu?
Thật khẽ khàng gió trở về dòng sông
không muốn động lay những linh hồn lang thang bờ cỏ
dù người người sẵn sàng dang tay chia sẻ
nhưng nhiều ô cửa trong thành phố này chẳng thể ngủ yên đêm đêm
sau từng cơn mất trí của lửa.
VNQD