Thơ của Vũ Ngọc Thư

Thứ Ba, 27/06/2023 16:56
Viết cho ngày bị thương
 
Nếu hôm ấy viên đạn bay thấp hơn chút nữa
Mấy xen ti mét thôi ta đâu còn ở cõi này
Gốc cây ấy máu ta từng chăm bón
Chắc bây giờ lớn mấy vòng tay?
 
Ngồi bên ta mấy thằng lính cụt
Ôm siết nhau cùi tay chả siết nhau
Dòng máu ta có hai nhịp đập
Nhịp nơi tim nhịp miếng thủng trên đầu
 
Đồng đội ta nâng li lên và bảo
Lãi mấy chục năm rồi lãi thêm những đứa con
Hơn bao đứa nằm lại rừng đắp lá
Đong đếm làm chi cái mất còn
 
Bạn nói xong ôm ta bạn khóc
Nước mắt rơi nhỏ chiếc li không
Nhảy thập thễnh ống quần chùng trống rỗng
Chén rượu suông uống để bớt đau lòng
 
Ta vẫn biết đời lính là như thế
Trong mong manh có may mắn diệu kì
Ta may mắn hay bạn ta giành lấy
Bạn giành rồi bạn mãi ra đi
 
Không ai muốn chết khi còn mười tám
Cha mẹ đẻ ra để được sống một lần
Lứa chúng tôi sinh thời chinh chiến
Họ hiến dâng Tổ quốc mình tuổi thanh xuân.
Năm gương mặt lính
 
Năm chúng tôi đi với sáu bàn chân
Năm cái đầu một cái không lành lặn
Tám bàn tay bới trong đời lận đận
Năm con người thập thễnh gắng mà đi
 
Đôi tay cụt em út thằng Tư
Bầm xuống đất quê từng nhát cuốc
Theo đất bới là dòng máu tướp
Tưới xuống đồng đổi hạt thóc xuân
 
Thằng Tá giờ đi với một bàn chân
Ôm trận đánh bắn đỏ nòng khẩu súng
Mõ lốc cốc đi làm thầy cúng
Cầu mình qua được mắt bão trời
 
Thằng Hiệp giờ ở đất quê người
Một bàn chân chôn lòng đất mẹ
Ngỡ sung sướng nó còn rất trẻ
Nào ngờ tóc bạc như sương
 
Chúng tôi ôm thằng Thức mà thương
Căn bệnh nặng trời đày bể khổ
Tờ li hôn đặt dưới bàn chân gỗ
Nó lang thang theo số mệnh trời
 
Bao năm rồi cơn choáng hành hạ tôi
Mảnh đầu vỡ không đủ che mưa nắng
Năm chúng tôi năm trái tim lành lặn
Đi trên đời chỉ với sáu bàn chân!
Về với rừng xưa
 
Lại về với khoảng rừng xưa
Mong mây đến phủ mong mưa mát rừng
Mắt người mắt lá rưng rưng
Nhớ thương ai đấy đã từng nơi đây
 
Rừng còn lá ở trên cây
Ta còn một khoảng rừng này vẹn nguyên
Cái thời cánh võng chao nghiêng
Cái thời trai trẻ ở trên bom thù
 
Lá xào xạc lá như ru
Vấn vương ta với chiến khu gió ngàn
Kìa bóng cây ngả vắt ngang
Dường như bóng ngả vắt sang bóng mình
 
Bao người vào cuộc chiến chinh
Bạn ta nằm với bạn mình nơi đây
Đêm nằm nghe lá rừng bay
Ngóng về quê mẹ vén mây gọi tìm
 
Rừng lặng im đất lặng im
Chân ta từng bước đi tìm bóng ta
Rêu xanh xiết gốc cây già
Nhặt chiều lên gọi cỏ hoa cũng chiều(1)
 
Sao đất không nói một điều
Giá rừng thấu được bao nhiêu lòng người
Tay nâng từng chiếc lá rơi
Thắp thành ngọn lửa sáng ngời rừng xanh.
 
 
 
--------
1. Ý thơ của nhà thơ Nguyễn Hữu Quý.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)