Khi ấy mặt trời chưa lên
Chỉ có pháo bắn thật gần
mới được cười thoải mái
bom nổ loạt thật dài
mới hát hết một câu
pháo sáng vãi đúng đầu
mới nhìn rõ mặt nhau
mới nhìn rõ những cái đầu
mọc lên từ cát
giống một vườn cây ươm
Chỉ có dứt hẳn tiếng pháo tiếng bom
mới nghe tiếng gào của dòng sông chảy xiết
tiếng quẫy nước phải rất tinh mới nghe thấy được
trong chớp lửa nhập nhòe chúng tôi vượt sông
Chỉ có ánh sáng vừa lên
mới trông rõ dải sao trong khói bom
không đứng yên, mang tâm hồn chiến sĩ
mới trông rõ dòng sông Đồng Nai
lấp loáng chảy ngang
và đội hình chúng tôi vượt qua hàng dọc
thành một dấu cộng
mặt trời khi ấy chưa lên
Mặt trời sẽ lên thôi
chúng tôi đẩy mặt trời lên
để nhìn rõ Sài Gòn phía trước
để viên đạn bay đi khỏi lạc
bầy chim xòe quạt đón mặt trời
Sài Gòn ơi!
hồi hộp kia rồi
qua họng súng bồn chồn trên sóng nước
mặt trời khi ấy vẫn chưa lên...
Từ chiếc xe tăng cuối cùng
Bóng đêm bị con đường cày nát
cột nhà cúi lom khom như người
đạn chớp nhì nhằng soi rõ
nằm bên gốc cây cụt ngọn là chiến sĩ B40
Lại nhìn lên như một tòa nhà
xe tăng cuối cùng đổ ập xuống
những chiếc mũ sắt xô nhau luống cuống
nó chắn ngang trong kính ngắm rồi
Giây phút này là sướng nhất thôi
máu dồn cả lên tay cò, anh bắn
chẳng phải lọc trong tiếng gầm đất động
vẫn nghe giọng rất riêng của B40
Lửa bùng lên tô sáng góc trời
bình minh đến, xòe muôn rẻ quạt
giá có một tiếng chim về hót
giữa ngổn ngang đoàn tăng cháy rất gần
Trong ánh lửa đêm nhìn gương mặt anh hồng
vẫn nằm im giữa vùng cây đổ nát
vệt khói màu xanh vẫn chưa tan hết
quả đạn nhô sau lưng
giống một mầm cây…
Anh mang về cho em
Anh mang về từ Trường Sơn cho em
kho cổ tích giấu bao điều bí mật
những giọt nắng hiếm hoi rơi trên đất
anh nhặt lên rồi tiếc ngẩn ngơ
Rừng áo dày ào ạt cơn mưa
cơn mưa đến chẳng bao giờ hẹn trước
cái bếp bò chênh vênh mép nước
cái xoong, cái nồi không kịp nhặt lên
Ba lô anh đầy sao
khi tối đến sao rắc dày mặt đất
bọn anh lẫn giữa ngàn sao ấy
tiếng nói bay lấp lánh cùng sao
Suối rừng ơi, day dứt chi lòng nhau
để anh qua rồi cứ quay đầu nhìn lại
khi tấm đá một mình bên suối
cứ hỏi anh về em
Vách dựng cao năm mươi mét cheo leo
cô công binh vắt vẻo ngồi tra kíp
câu hò choàng lên đoàn quân leo ngược
lá cờ rạo rực, bọn anh đi
Chông chênh
chông chênh
chông chênh
võng lính trẻ, chao trên mặt nước
võng lính già, khép dưới vòm cây
cả rừng đêm trăng đến tụ đầy
Nơi cửa rừng bỡ ngỡ cỏ tranh xanh
con đường đặt vừa bàn chân trườn vào tiếng súng
anh lên đường nhẹ nhàng thoáng chợt, em!
những câu thơ trong đầu hành quân
Anh mang về từ chiến trường cho em
trước cửa mở bọn anh nằm không thở
bóng đen của đêm trùm lên bóng đen cây cỏ
nghe đỉnh đầu một mảng tóc day day
Anh mang về từ chiến trường cho em
phút hồi hộp trước giờ nổ súng
phút đói khuỵu chân, ngủ ngồi, ngủ đứng
phút bới tìm xương thịt bạn đem chôn
Anh mang về từ chiến trường cho em
với tiếng hát vu vơ chiều tháp pháo
phút cắm cờ đất trời như bão
ôm nhau cuống lên máu bạn chuyển tim mình…
VNQD