English Page

Some poems by Nguyễn Thị Thùy Linh

Thursday, 05/12/2019 11:10
 

1. Beauty of the motionless

Sometimes you are silent

So long

In the deepest bottom

Ocean of the non-verbal expressions

 

You are a dark red coral

Beside a radiant pearl-oyster

Not touch to each other

Silent forever

Not care about the high-up rising of waves

Dipping the body and soul

Into the absolutely pure private space

The bottomless deep layer

 

Not know also

On the head,

Where the ground opens its mouth

The blue jay

Hidden your language

Underneath her lily-white breast

Then pouring it into the newborn-crystallized snow flower

In the most silence of dawn.

 

Vẻ đẹp không chuyển động

 

Đôi khi bạn im lặng

Quá lâu

Dưới hầm tuyệt sâu

Đại dương của những biểu hiện không lời

 

Bạn bông san hô đỏ sậm

Cạnh con trai ngậm ngọc phát quang

Chẳng chạm tới nhau

Lặng im muôn thuở

Mặc nước cuộn dâng

Nhúng trọn thân thể và linh hồn

Xuống không gian riêng rỗng suốt

Không đáy tầng sâu

 

Cũng chẳng hề biết

Trên đầu,

Nơi mặt đất mở miệng

Con chim giẻ cùi lam

Giấu ngôn ngữ của bạn

Dưới cái ức trắng bông của nó

Rồi rũ xuống nhành tuyết mới kết tinh

Giữa buổi sớm mai tuyệt lặng.

 

2. The Drifting musical notes

 

Silver night

Both of ants

Touch to each other on the stretching wire

Such gentle my breath

Beard of ants are vibrating

 

Who painting

The dark-inked lake surface

Moonlight sparkling on lotus leaf border

Frog sleeps with his one eye

Dewdrops are still on cheeks of a little bird

 

The rest notes in my mind

Flying down this painting

Five beats, ten beats, numberless of beats...

Nature picture is harmonious as a no-word sutra

I recite my name, my hair, my body...

Dropping my tears on millions

of my living beings that are appearing

We are used to be of each other, in each other,

borrowed each other in many lives

Used to be extremely sorrow and happy

I linked to me into long series

Colors of skin and blood of universe

Incubated in bubbles of time

Have never been born and never been disappeared

 

I am precisely universe

Universe covers me

I cover universe

Universe not outside me.

Nốt nhạc trôi lăn

 

Đêm bàng bạc

Hai con kiến

Chạm nhau trên dây căng

Hơi thở tôi nhẹ thế

Sợi râu kiến rung rung

 

Tay ai vẽ

Mặt hồ sánh mực

Viền lá sen trăng sáng

Ếch ngủ bằng một mắt

Hạt sương còn dính trên má chim khuyên

 

Nốt lặng trong tôi

Tràn xuống bức tranh này

Năm phách, mười phách, vô lượng phách...

Thiên nhiên đang hợp hòa thành bản kinh vô tự

Tôi tụng tên tôi, mái tóc, thịt da...

Nhỏ nước mắt lên vạn chúng sinh tôi đang hiện ra

Đã là nhau, ở trong nhau, mượn nhau muôn trùng kiếp

Đã khổ đau và tận cùng hạnh phúc

Tôi nối tiếp tôi chuỗi dài

Những màu da và máu xương vũ trụ

Ủ trong bong bóng thời gian

Chưa từng sinh ra và chưa từng biến mất

 

Tôi chính là vạn vật

Vạn vật trùm lên tôi

Tôi bao trùm vạn vật

Vạn vật chẳng ngoài tôi.

 

3. The Ladder

There is a ladder between reality and dreaming

We slowly go up and down together

This dating place

Your hands are windy

Hugging me so my body as a tree shakes and rustles

Making fire on our lips

Please oscillate as towards swirling ladder pillars

Both of us transform into a small house with autumn leaves

Our eyes are the doorways gently closed

Among halfway of space and time’s fiction

No one finds out, no one knocks our door, or calls our name

Belly of darkness is glowing in warm ash

The flowers are bobbing gracefully behind the curtain

The aroma rises up, the sound purifies

Pieces of color mix into colorless

Rain falls on the leaking roof

Leaves scattered fly the white tree

The small universe we assembled

So joyful and tottering!

 

Walking out of the last ladder’s step

The confused eyes bewilderedly wide-open

We both let go of the miracle...

To hide ourselves among normal life as strangers,

Your lips as fluttering butterfly’s wings fly away.

 

 

Bậc thang

Có một thang nối giữa thực tại và mộng mị

Mình chầm chậm lên xuống dạo chơi

Nơi hẹn này

Bàn tay anh nhiều gió

Nắm lấy em cây rung xào xạc

Đốt lửa môi

Hãy nghiêng người theo trụ thang cuộn xoáy

Mình cùng hóa thành ngôi nhà nhỏ có lá mùa thu

Đôi mắt ta những ô cửa dịu dàng khép lại

Giữa lưng chừng thời gian và không gian viễn tưởng

Chẳng ai tìm thấy, chẳng ai gõ cửa, gọi tên

Lòng bóng tối đang hừng lên tro ấm

Những bông hoa nhún nhẹ sau rèm

Hương dâng cao, âm trong veo

Những mảng màu trộn mãi thành vô sắc

Mưa rào rạt rơi mái hở dột

Lá ào ạt bay cây trắng muốt

Tiểu vũ trụ ta vội vàng ghép lại

hân hoan và chông chênh quá đỗi!

 

Ra khỏi nấc thang cuối

Những con mắt rối bời mở to ngơ ngác

Buông tay màu nhiệm...

Lại ẩn vào giữa đời thường xa lạ, ngược nhau

Đôi môi anh cánh bướm dập dờn bay mất.

 

Translated from Vietnamese into English by Nguyễn Thị Thùy Linh

Edited by Gjekë Marinaj

 

 

 

 

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)