Sách về nhà số 4

“Đất treo đầu súng”, thơ neo hồn người

Thứ Tư, 22/07/2020 09:47

“Đất treo đầu súng” (Nxb Hội Nhà văn, 2020) là ăm ắp suy tư thao thức được tượng hình hóa bằng những câu thơ chân mộc, như những trang nhật kí chiến trường và nhật kí hậu chiến của Hoàng Đình Bường, một sinh viên Văn khoa “xếp bút nghiên (cùng) bao chàng trai ra trận”, nếm mật nằm gai nơi chiến địa cũng là tử địa - “đất xé ruột kêu trời/ người nhìn người đỏ mắt”, và rồi “sống sót lạ lùng… phát khóc” trở về.

Là lời gan ruột của một chính nhân cũng là chứng nhân một thời hoa lửa, nên thơ trong tập thơ này giàu sức lay động ám ảnh, củng cố trong người đọc hôm nay thức nhận xác tín về chiến tranh và hòa bình, về thân phận tâm hồn cốt cách của con người Việt Nam, những con người (như nhà thơ Huy cận từng khái quát) “lưng đeo gươm tay mềm mại bút hoa… sống hiên ngang mà nhân ái chan hòa”.

Nhà phê bình HOÀNG ĐĂNG KHOA

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)