Chùm thơ của tác giả Đàm Lan

Thứ Bảy, 25/04/2015 14:53

Mưa đông

 

Trời mưa

ừ nhỉ

mưa đông

màn mây nhợt sắc

buồn xông xám trời

nhếch môi mà bạc nét cười

một bông hoa trắng

vừa rơi xuống thềm

 

Giọt mưa đông

vắt vai mềm

cành lau hun hút

một miền hoa xưa

phố buồn

bóng lá

lưa thưa

chợt như tiếng ngỏ

mới vừa hôm qua

 

Mưa đông

phân phất

như là

bụi sương mắt phủ

khói nhòa bờ mi

nuối ngày

ngơ ngác

từ ly

gót mùa một thuở

tường vi

rát lòng.

VietGiaiTri Com 151340 1229391286

2015

 

Một con số rất tròn rất đẹp

con số của những ngày đang đến thật gần

người ta bất giác sải nhanh chân

bỏ lại đằng sau những ngày đã cũ

 

Bước lên một bậc thời gian

thêm một cái lắc mình

thêm một lời ước nguyện

thêm một bóng chiều say

 

Và thế là mùa xuân lại chúc

chúc những lời đã cũ đã nhiều năm

lại chiu chắt ươm mầm

những lá xanh hạnh phúc

 

2 – 0 một năm

nghĩa là mong một trận toàn thắng

trên tất cả các chính trường trong ngoài biên phận

vẫy tay những tháng ngày lận đận

 

Vẫn thế thôi mỗi khi qua một nấc

kim đồng hồ tích tắc điểm thời gian

lại thấy lòng mang mang

đã qua – sắp đến.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)