Câu chuyện mùa hè
Những mùa hè vẫn đến
sau khi chúng ta trở về
tháng Bảy ai mong đợi
vết thương lại như mới
đau trong thân thể mùa hè
Đồng đội đến thăm
nạng gỗ khua thềm đá lạnh
không bắt tay như khách
ôm nhau cậu tớ như xưa
Trung đội còn lại hai ta
như chứng nhân cho mùa hè năm ấy
lúc thằng Nhân, thằng Đệ, thằng Phương lao đến
phút vùng lên rạng tuổi hai mươi
có ngờ đâu
lửa bỗng ngún đầy trời
Ừ chúng nó chắc đã về đây cả
cậu nhìn xem chén rượu đang vơi
nếu không phải thằng Lưu chắn đạn
thì bây giờ còn lại cậu thôi
Những câu chuyện năm nào cũng vậy
ngậm ngùi giăng trên thân thể mùa hè
Rót thêm đi, mỗi thằng một chén
tháng Bảy này tớ không thể vào thăm
bọn cậu cứ mãi hai mươi như thế
chúng tớ đã chân chậm mắt mờ
Ừ uống đi, cậu nói nhiều rồi đấy
chúng tớ về chẳng thiếu một ai
Họ không nói về công lao, mất mát
chỉ mùa hè cứ thế bừng lên.
Phố của người lặng im
Sống với phố đã nhiều năm
ta chưa hiểu hết từng ngõ ngách
nên im lặng mỗi lần ra phố
ngõ hầu nghe được điều gì
Những vòm cây ở Hà Nội luôn xanh
dù đường phố bốn mùa đều lá rụng
những mất mát và những gì thay thế
để muôn đời phố là phố của ta
Người khắp nơi về phố
mang theo những ồn ào
tận sâu trong lòng phố
vẫn thèm một tiếng rao
Phố là khi ta ngủ muộn
đèn khuya vẫn thức chờ ai
phố là khi trong im lặng
vẫn nghe muôn cuộc thầm thì
Ta như quả khô già cỗi
rơi vào kẽ nhỏ lặng im
phố bỏ mặc muôn huyên náo
ngồi trong cổ thụ ta nhìn.
VNQD