Chùm thơ của tác giả Đỗ Trọng Khơi

Thứ Sáu, 02/10/2020 06:13
Này, chiều kiếp trước
 
Này phiến đá xanh xao kia
kiếp trước đó
ta bên mi chưa nhỉ?
 
Này một nếp nhà, những đứa con thơ
lẫm chẫm, lon ton, í ơ bậu cửa
một mái bếp đượm nồng củi lửa
 
Này chú chó vàng kia
xin đừng bỏ đi thêm lần nữa
ngồi khoanh chiều vào lòng canh đêm trước ngõ
 
Này em, nhớ chăng kiếp trước, có thể là trước nữa
ta đã viết tặng em bài thơ dòng dòng chữ kia sương khói
hun hút trần gian lại nuối bóng em rồi
 
Em cầm trùng trùng kiếp lướt qua vội vội
ta chạy theo mê man tức tưởi
em quên rồi ư - lần sống ấy - con người?
 
Chiều đếm ta vào đầy một sáu mươi!
 
 
Đi và Về
(Qua tang lễ người, cảm thán về nghĩa thế gian!)
 
Chia tay chia biệt chia li
rằng chi chi cũng là về nhà thôi
 
Đường quê cây vẫn hàng đôi
sông quê cũng vậy, lở bồi đôi bên
 
Người về phía ấy thần tiên
ta thì ở với ưu phiền thế gian
 
Cuộc đời y ván cờ tàn
thân nương níu bước tốt sang bên hà
 
Áo sương vương chút nắng tà
sáu mươi tuổi vẫn thế a, thế này
 
Chữ cầm cháy bỏng trên tay
nghĩa trần gian lại thế này, thế kia
 
Nơi đây, kẻ ở người về
chốn đó người ở, kẻ đi trùng trùng!
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)